Tề Viễn thành công bị Diệp Phù ghét bỏ tới buồn nôn.
“Tôi không chết nữa, tôi muốn sống.”
Diệp Phù cười như không cười nhìn Tề Viễn: “Có người, chính là thiếu đòn, không có lòng tự trọng.”
Tề Viễn không dám nói lời nào, anh ấy hiểu rất rõ, nếu Diệp Phù muốn đánh anh ấy, chắc chắn sẽ không nương tay, vì vậy anh ấy vẫn là học ngoan một chút, đừng mạnh miệng, nếu không người chịu tội chắc nhất định sẽ là anh ấy.
“Tôi phải về thành phố dưới lòng đất, lâu lắm rồi không thấy Hủ Hủ, tôi nhớ con bé rồi, tôi cũng rất nhớ những người khác, bọn họ vẫn khoẻ cả chứ?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây