Tề Viễn đứng tại chỗ, đợi cho hết thảy đèn đỏ ngoài ngục tối tắt, sau đó mới quay lưng đi lau mắt.
“Đi thôi, tôi còn phải đi giao cây giống nữa.”
“Anh có ổn không?” Diệp Phù lo lắng nhìn anh ấy.
“Tôi ổn lắm, cô đừng lo, mặc dù tôi có hơi tiếc nhưng có thể ở lại bên ngoài là tôi đã cảm thấy có ý nghĩa rồi. Mấy người Phương Minh và anh Tống chắc chắn sẽ chăm sóc Hủ Hủ, tôi thấy rất yên tâm. Đợi đến lúc gặp lại, chắc chắn con bé đã trở thành một thiếu nữ rồi.”
Diệp Phù vỗ vỗ bả vai Tề Viễn: “Yên tâm đi, sẽ gặp lại thôi, chúng ta cũng sẽ không chết, đều sẽ sống sót thôi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây