“Chúng ta sẽ đến thảo nguyên cách đây năm mươi km, cách tự cứu của chúng ta chính là trồng cây, trồng toàn bộ vùng tây bắc, thậm chí là cả nước để thanh lọc sương mù ô nhiễm, mọi người không cần lo lắng về cây giống, cái này tôi sẽ tự có sắp xếp, cây giống sống mới tính đạt tiêu chuẩn, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, mấy người muốn bao nhiêu nước thì bao nhiêu nước, về phần thức ăn, tôi không có đất sét trắng, nhưng tôi có thể cung cấp bánh ngô với bánh bao, đủ để no.”
“Chúng tôi đi, dù sao kết quả có tệ đến đâu cũng sẽ không tệ hơn hiện tại, ân nhân, tôi sẵn lòng tin tưởng cô.”
Diệp Phù mỉm cười gật đầu: “Tôi họ Diệp, trước là bác sĩ, mọi người có thể gọi tôi là bác sĩ Diệp, cho mọi người thời gian hai tiếng, đi thu dọn đồ đạc của mọi người đi.”
Đám đông giải tán, mọi người vội vã về nơi ở của mình để thu dọn đồ đạc.
“Nhiều người như vậy, lương thực đủ ăn không?” Trình Lẫm vẫn lo lắng về vấn đề lương thực.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây