Ngày hôm sau, Diệp Phù đi tìm Tề Viễn và Đường Nghĩa Tranh, nói với hai người việc Khương Nhũng phải vào không gian làm việc, mấy trăm mẫu đất ướt ở phạm vi gần doanh trại đều trồng cây cối, hồ nước cũng đào gần xong, một mình Diệp Phù không cung cấp nổi cho bọn họ, dù sao cô cũng phải thu hoạch lúa mì, bây giờ có Khương Nhũng giúp đỡ, cô phụ trách gặt lúa mì, những việc còn lại đều do Khương Nhũng nhận thầu.
“Ngày mai tôi và Khương Nhũng đi đào hố, khỏi phải nói chứ nhìn cây chúng tôi trồng còn sống, trong lòng rất có cảm giác thành tựu, cũng có một loại cảm giác đang cứu vớt thế giới.”
“Nếu chúng ta thật sự có thể cứu vớt thế giới thì tốt rồi.” Cảm xúc của Đường Nghĩa Tranh không cao lắm, Mục Du vẫn chưa thoát khỏi nỗi đau mất con, anh ấy rất lo lắng cho Mục Du, nhưng không biết nên khuyên cô ấy như thế nào, ngay cả vợ mình anh ấy còn không giúp được, sao có thể cứu vớt thế giới?
Diệp Phù và Tề Viễn liếc nhau, hai người cũng không biết nên an ủi anh ấy như thế nào, sau một lát trầm mặc, Đường Nghĩa Tranh dẫn đầu đánh vỡ bầu không khí ngưng trọng.
“Diệp Phù, tôi muốn nhờ Khương Nhũng giúp tôi một việc.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây