“Suỵt, đừng làm ồn, cô ấy đuối lắm rồi, để cổ nghỉ ngơi đàng hoàng đi.”
Tề Viễn gật đầu: “Vậy để tôi kêu Khương Nhũng bế Diệp Phù vào, bàn ăn cứng đến nỗi ép mặt cổ ra dấu luôn rồi kìa.”
Những người khác sau đó cũng lần lượt trở về, trông ai nấy đều mệt đến thở không ra hơi, cả người Hủ Hủ dính đầy bùn đất, dọc đường về cô bé cứ vừa đi vừa ngáp, khuôn mặt vốn mũm mĩm giờ đây gầy hẳn đi, cằm cũng nhọn cả ra.
Sau khi Khương Nhũng quay về liền đi vào phòng bếp ẵm Diệp Phù về, mọi người đều vô cùng lo lắng khi thấy Diệp Phù mệt đến như vậy.
“Hay là nghỉ ngơi hai ngày đi? Trồng cây tuy rất quan trọng nhưng sức khỏe của mọi người cũng quan trọng đâu kém. Nếu mọi người mệt đến không dậy nổi thì lại thành ra mất nhiều hơn được.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây