Nhìn thấy Diệp Phù và Khương Nhũng, Thẩm Lý sắp khóc đến nơi.
“Anh Khương, chị Diệp Phù, em cho là bọn em sẽ bị chôn ở đây mãi mãi không ra ngoài được nữa, nếu không phải nhà kho lớn, bọn em đã đã bị chết ngộp rồi, em biết hai người sẽ đến cứu bọn em mà.” Thẩm Lý nói rồi, ôm lấy Khương Nhũng bật khóc.
Khương Nhũng mặt không biểu cảm kéo anh ấy ra, sau đó nhìn vào bên trong.
“Nơi này tổng cộng có bao nhiêu người?”
“Hai mươi mốt người.” Trình Lẫm nói.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây