Hơn nữa trong thời khắc khó khăn như vậy, mọi người đều không ghét bỏ cô ấy, hôm qua Diệp Phù vừa trở về đã chẩn trị cơ thể cho cô ấy, nghĩ đến đây, hốc mắt của Mục Du có chút ướt át.
“Cơm nước xong xuôi, mọi người ở lại đây nghỉ ngơi, lều vải mặc dù cũ nát, nhưng không tránh khỏi có người tới cướp, Đường Nghĩa Tranh, Ngô Bái, hai người các anh hao tâm một chút, quan sát tình hình xung quanh, những người khác, đặc biệt là phụ nữ, tất cả trốn trong lều vải, đừng ra ngoài, nếu như đi vệ sinh, nhất định phải có đàn ông đi cùng, lát nữa tôi và Khương Nhũng sẽ xuất phát đi tìm người, anh Tống, tôi để lại một cái đồng hồ đeo tay cho anh, có thể sáu, bảy giờ chiều chúng tôi mới trở về, ăn cơm không cần chờ chúng tôi.”
Diệp Phù dặn dò xong, thì chia vũ khí và đèn pin cho mọi người, nhìn thấy dao quân dụng và súng trong tay, Mục Du ngây người một chút, có điều cô ấy phản ứng rất nhanh, nhận lấy vũ khí rồi nhanh chóng cất đi.
“Chúng tôi đi đây, mọi người chú ý an toàn.”
Diệp Phù tìm ra một chiếc mũ len cũ nát đội lên, toàn thân vũ trang giống như một nạn dân cô mới hài lòng, hai người rời khỏi lều vải đi về phía cư trú ở hạ du, nhìn bóng lưng của bọn họ, cảnh sát Tống nhìn thoáng qua mọi người, bình tĩnh mở miệng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây