“Ngày mai tôi và hai người cùng nhau đi tìm người.” Đường Nghĩa Tranh nắm chặt tay Mục Du, trong mắt đều là áy náy: “Hôm xảy ra vụ nổ, ba mẹ của Mục Du đến đây thăm cô ấy, vốn dĩ muốn ở lại với cô ấy mấy ngày, bọn họ gặp được mấy người quen trong tiểu viện, nên đến xã khu đánh mạt chược, sau khi xảy ra vụ nổ, bọn họ vẫn chưa trở về, hai tháng nay, tôi ra ngoài rất nhiều lần, nhưng đều không tìm được bọn họ.” Bất kể thế nào, anh ấy đều phải đi tìm xem, nếu như không tìm được hai người bọn họ, tâm bệnh của Mục Du chỉ sẽ càng ngày càng nghiêm trọng.
Cảnh sát Tống cũng giơ tay lên: “Tôi cũng đi tìm người với mọi người, cũng không biết Hạ Thụy và Chương Nguyên đang ở đâu, khó khăn lắm mới gặp lại bọn nó, Diệp Phù. Cho ta một cái đèn pin, tôi muốn đi tìm bọn nó.”
“Mọi người nghỉ ngơi mấy ngày trước đã, đến khi khỏe lại hẵng đi tìm người, không cần phải vội, nếu như mọi người đều ra ngoài tìm người, để lại trẻ con và phụ nữ, rất dễ bị cướp, bây giờ mọi người đều không có đồ ăn, nếu như ra ngoài, thì phải thay quần áo rách rưới, làm cơ thể bẩn thỉu một chút, bây giờ toàn bộ căn cứ và hạ du đều vô cùng hỗn loạn, tất cả mọi người chen chúc ở đây, chúng ta phải cẩn thận làm việc, còn có một điều, mọi người đi vệ sinh hoặc làm việc khác, nhất định phải có người đi cùng, mang theo vũ khí, bất kể là ai, không thể rời khỏi lều vải một mình.”
Diệp Phù dặn dò xong, thì nhìn thoáng qua đồng hồ: “Nghỉ ngơi trước đi, ngày mai tôi và Khương Nhũng đi tìm người trước, tôi sẽ để lại một ít vũ khí cho mọi người, nhưng nhất định phải cẩn thận, đừng để những người khác nhìn thấy.”
Diệp Phù dặn dò Khương Nhũng vài câu, bảo anh lưu ý tình hình của Tề Viễn nhiều hơn, bây giờ Tề Viễn có chút nguy hiểm, Diệp Phù lo anh ta nghĩ quẩn làm chuyện điên rồ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây