Còn về những người khác cũng không phải quá nghiêm trọng, điều Diệp Phù lo lắng nhất vẫn là tình hình của Tề Viễn, vừa rồi khi ở trong hầm, ánh mắt chết lặng của anh ta hoàn toàn không có ý chí cầu sinh, cái chết của Phương Duy là đả kích quá lớn đối với anh ta, Đường Nghĩa Tranh từng nói, Tề Viễn đã không ăn không uống trong thời gian rất dài, anh ta đã thất vọng và từ bỏ bản thân rồi.
Sau khi Tề Viễn tỉnh lại, cảnh sát Tống nói chuyện với anh ta một lúc, cuối cùng anh ta cũng lấy lại tinh thần đi tắm rửa, thay một bộ quần áo sạch sẽ, chờ mọi người vệ sinh cá nhân xong, Diệp Phù lấy đồ ăn ra ra, bảo mọi người nhanh chóng ăn lót dạ.
“Uống chút cháo dưỡng dạ dày trước đã, bây giờ không thể ăn đồ ăn khác, nếu không dạ dày sẽ không chịu nổi, dễ tiêu chảy và nôn mửa, từ hôm nay trở đi, đàn ông các anh ở lều vải bên kia, phụ nữ bọn tôi ở bên này, ngày mai tôi và Khương Nhũng ra ngoài tìm bọn người Trình Lẫm, mọi người ở lại đây nghỉ ngơi thật tốt.”
Cơm nước xong xuôi, An An và Hủ Hủ đều buồn ngủ rồi, chờ hai đứa bé ngủ, Diệp Phù mới bắt đầu nói đến vấn đề an trí Vạn Đào và Phương Duy.
“Tôi đưa bọn họ vào không gian rồi, sau này tìm một chỗ tốt, cho bọn họ nhập thổ vi an. Tề Viễn, Phương Minh, chúng tôi và các anh đều đau buồn giống nhau, chúng tôi có thể hiểu được, nhưng hai người nhất định phải phấn chấn lên, Phương Minh, nếu như anh muốn suy sụp, anh hãy nghĩ đến Phó Kiều, nghĩ đếm Hủ Hủ, Phương Duy yêu thương Hủ Hủ nhất, cho dù là vì đứa nhỏ này, anh cũng phải phấn chấn, Tề Viễn, anh cũng phải nghĩ đến Hủ Hủ, chúng ta đã mất đi Phương Duy và chú Vạn, không thể mất đi hai người nữa.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây