“Thùng thùng thùng...” Cửa kính xe bị một bàn tay dơ bẩn đập vào, Diệp Phù nhìn thấy, người gõ cửa là một dì gái hơn bốn hay năm mươi tuổi.
“Cho dì ăn với, dì đói quá chịu không nổi, dì đã lớn tuổi rồi, làm ơn thương xót với, cho dì ăn một miếng thôi.” Xung quanh xe, đều có người chạy nạn bổ nhào qua xin ăn.
Trong xe chỉ có Diệp Phù và Văn Văn, những người khác đều đi vệ sinh, cô đương nhiên sẽ không để ý tới những người này, lấy đồng hồ quả quýt trên cổ ra xem giờ, sáu giờ rồi, mấy người Tề Viễn đã đi vệ sinh được nửa tiếng rồi.
Bọn họ còn tiếp tục vỗ cửa, Diệp Phù lấy khăn giấy nhét vào tai Văn Văn, sau đó nhắm mắt dưỡng thần.
Trong xe đủ loại mùi vị trộn với ồn ào bên ngoài, tuy rằng nhiệt độ không khí đã hạ thấp, nhưng ba mươi độ cũng không được xem là mát mẻ, mùi mồ hôi thối, mùi chân thối... Quả thật rất khó ngửi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây