Đi bộ vẫn đáng tin cậy hơn, mặc dù hơi mệt một chút, nhưng còn có thể đánh dấu dọc đường, hơn nữa bây giờ Diệp Phù đã có chứng sợ hãi đi máy bay, cô luôn lo lắng máy bay sẽ phát nổ, nếu như lại xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, bọn họ chưa hẳn vẫn còn may mắn để sống sót.
Vẫn còn một điều, trong khói đặc, bụi than tro và sương dày trôi nổi, Diệp Phù lo lắng có độc tố hoặc phóng xạ.
Hai người quyết định tiếp tục đi về phía bắc, về căn cứ Nhạc Châu tìm bọn người cảnh sát Tống, mặc dù kim chỉ nam và kim chỉ bắc đã không thể nào sử dụng được, nhưng Diệp Phù dùng ánh đèn và cái bóng để đo phương hướng.
Thời gian nhoáng một cái, một tháng trôi qua, bọn họ vẫn đi bộ trên mặt đất tan hoang, dọc theo con đường này, bọn họ nhìn thấy rất nhiều đỉnh núi, dòng sông, ruộng đồng, nhà cửa, nhưng rừng núi đều bị cháy sạch, trong tất cả các dòng sông đều không có một giọt nước, mụn nước ở bàn chân Diệp Phù sau khi vỡ ra lại mọc cái mới, mặc dù mỗi ngày đều uống rất nhiều nước, nhưng môi vẫn nứt da chảy máu, chuyện xui xẻo hơn là, kỳ kinh nguyệt của Diệp Phù đã đến.
Khương Nhũng quyết định nghỉ ngơi tại chỗ một tuần, chờ kỳ kinh nguyệt của Diệp Phù kết thúc, hai người mới tiếp tục lên đường.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây