Khi ngân thuốc, cơ thể giống như trải qua một lần tái tạo gân cốt, Diệp Phù nhét một cục vải bông vào miệng, hai tay nắm thật chặt thành của bồn tắm, gân xanh trên trán nổi lên vì đau đớn, đến khi cảm giác đau đớn rút đi, nước cũng đã lạnh, mặc dù quá trình rất đau đớn, nhưng hiệu quả rất tốt, tiếp theo còn phải ngâm hơn hai mươi ngày, đợi cơ thể khôi phục hoàn toàn, ngâm thuốc mới có thể kết thúc.
Ra khỏi phòng tắm, Diệp Phù lau khô tóc, rồi trực tiếp nằm xuống, bên ngoài gió hơi lớn, than tro đã dính chặt lên cửa sổ xe, cho dù kính chắn gió mở cần gạt nước cũng không có tác dụng gì, Diệp Phù thở dài, cuộc sống đúng là hết bất ngờ này đến bất ngờ khác, khi tất cả người đều cho rằng từ đây thiên hạ thái bình, biến cố đột nhiên xuất hiện cho tất cả mọi người một đòn trí mạng.
Tiểu viện có một cái hầm rất nhỏ, khi đào hầm, mọi người đều cảm thấy không cần thiết, dù sao Diệp Phù cũng có không gian, hơn nữa cũng không thiếu chút đồ ăn này, nhưng cảnh sát Tống vì để bảo quản rau muối, vẫn kiên trì đào, chỉ mong bọn họ kịp thời trốn vào hầm, trong lòng Diệp Phù cầu nguyện cho tất cả người, hy vọng tất cả mọi người đều bình anh vô sự.
“Đang suy nghĩ gì vậy?” Khương Nhũng nằm xuống ôm eo cô từ phía sau, nhỏ giọng hỏi bên tai cô.
“Cũng không biết bọn người Văn Văn thế nào rồi, có chút lo lắng cho bọn họ.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây