Ở gần trung tâm giữa sườn núi có một cái sơn động, cửa của sơn động bị đá chặn lại, Khương Nhũng đẩy tảng đá ra, cầm đèn pin rọi vào trong.
“Có người.”
Sơn động rất lớn, cũng rất ẩm ướt, có rất nhiều người đang nằm bên trong, hình như bọn họ đã hôn mê, Khương Nhũng đẩy tảng đá ra, anh vào trước, sau khi kiểm tra, không phát hiện nguy hiểm, anh mới ra hiệu cho Diệp Phù theo vào.
Đèn pin chiếu sáng bên trong của cả sơn động, Diệp Phù tiến lên kiểm tra những người ngã trên mặt đất, mạch đập của bọn họ rất yếu, nhìn tình trạng cháy của đống lửa, có lẽ đã hôn mê trong khoảng thời gian rất dài, mặc dù tảng đá không được đậy kín, nhưng bên trong có quá nhiều người, cộng thêm bọn họ đốt lửa, Diệp Phù suy đoán bọn họ trúng độc hôn mê do khí CO, nhưng Khương Nhũng nói, do bọn họ đói khát cộng thêm rét lạnh mới ngất xỉu.
Bọn họ đều còn sống, chỉ là có mấy người đã thoi thóp, Diệp Phù và Khương Nhũng đút thuốc đặc hiệu cho bọn họ, lại lấy chiếu rơm từ trong không gian gia, sắp xếp bọn họ lại với nhau.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây