Trước khi xuống núi, Diệp Phù còn dập tắt đống lửa, mặc dù bây giờ là trời đông giá rét, nhưng trên núi có cây cối, nếu như bốc cháy, hậu quả khó mà lường được.
Đường xuống núi quá trơn, Diệp Phù thấy may là bản thân da dày thịt béo, ngã suốt dọc đường cũng không chết được, nhưng nếu như đập vào tảng đá, không chết cũng tróc lớp da.
Khương Nhũng không nhìn nổi nữa, kéo cô vững vững vàng vàng đi xuống, có anh ở phía trước che chắn, Diệp Phù cảm thấy tràn đầy an toàn, hai người đi đến chân núi, đã là mười hai giờ trưa, ăn đại chút gì đó, hai người tiếp tục đi đường, cưỡi ngựa đi về phía tây nam.
Đến sơn cốc, Khương Nhũng bảo Diệp Phù đợi tại chỗ, anh vào trước để dò đường, qua mấy phút, Diệp Phù nghe thấy tiếng huýt sáo vang lên, mới cưỡi ngựa đi vào.
“Có chuyện gì vậy?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây