“Bây giờ các cô còn trẻ, luôn cảm thấy sinh con là gánh nặng, chờ các cô già rồi, người khác đều có con, các cô không có, các cô sẽ biết hối hận thôi, già rồi mà không có con cái chăm sóc, thảm lắm.”
Diệp Phù cười cười: “Cả đời cháu nếu như không có con, đó cũng là số mệnh của cháu, hối hận cái gì? Chẳng lẽ có con, cháu sẽ có thể trường sinh bất lão? Con cái là linh đan diệu dược à? Nếu như sợ già không có người chăm sóc, vậy thì chết sớm thôi, dù sao chết sớm chết muộn đều phải chết.”
Diệp Phù bị thúc giục đến nỗi thấy phiện, miệng cũng bắt đầu không tha người, bà cụ nói không lại cô ấy, chạy về tiểu viện bên cạnh phàn nàn với Mục Du, ngược lại bị Mục Du mắng một trận.
“Bà cụ này thật sự rất thích lo lắng, tôi thật sự sợ bà ấy rồi.” Bây giờ Phó Kiều còn không dám ra ngoài, sợ gặp phải mẹ của Mục Du.
“Tôi cũng sợ bà ấy rồi, lần đầu tiên tôi bị giục sinh con mãnh liệt như vậy.” Diệp Phù dở khóc dở cười.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây