Là một người thất nghiệp, gần đây Diệp Phù say mê câu cá, tay của cô thơm, mỗi lần đều có thể thắng lợi trở về, mặc dù Khương Nhũng không thích câu cá, nhưng mỗi lần đều phải đi theo xách thùng nước và mồi câu, nói trắng ra là sợ có kẻ nào đó không có mắt tới bắt chuyện với Diệp Phù, dù sao lần trước anh ở ngay bên cạnh, vẫn còn có một tên nhóc tới hỏi tên của Diệp Phù, nếu không phải Diệp Phù không cho anh đánh người, lúc đó anh đã muốn đánh đối phương đến nỗi ba mẹ nhận không ra rồi.
Gần đây Khương Nhũng có rất nhiều phiền não, đàn ông qua ba mươi lăm, lòng tự tin sẽ giảm xuống, anh luôn cảm thấy Diệp Phù không thích anh nữa.
Diệp Phù hoàn toàn không chú ý đến cảm xúc của anh, đối với cô mà nói, trời lớn đất lớn câu cá lớn nhất, bất kể nam nữ, chỉ cần say mê câu cá, thì giống như đánh bạc, hoàn toàn không cai được.
Trừ khi cô gãy tay gãy chân, nếu không mỗi ngày gió mặc gió, mưa mặc mưa, cô đều phải ra ngoài câu cá.
“Hứng thú sở thích của Diệp Phù đều khác với chúng ta, gần đây Phương Duy nhà bọn tôi say mê đánh bài, mỗi ngày cô ấy đều đến xã khu của tiêu viện đánh bài, một tháng thua một túi hạt đậu vàng, tôi kiếm nửa năm cũng không đủ để cô ấy thua bài một đêm.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây