Diệp Phù cau mày: “Người vùng ngoài am hiểu nghiên cứu những loại nấm độc mất hết nhân tính này nhất, nếu như thuốc đặc hiệu cũng không cứu được, có lẽ là không có loại thuốc nào có thể chữa được rồi.”
“Chị Diệp Phù, chị còn nhớ Lư Tuấn không? Là cái người bị thương chúng ta gặp ở dưới lầu khi chị và ba em đưa em đến ký túc xá của bệnh viện lần trước ấy, vốn dĩ anh ấy phải đến trại huấn luyện ở sa mạc làm huấn luyện viên, sau đó căn cứ phân công lại nhiệm vụ, anh ấy và đồng đội của anh ấy đều đến biên giới kéo lưới điện, hôm qua em nhìn thấy anh ấy ở bệnh viện, không ngờ anh ấy lại bị thương rồi, hỏi ra mới biết được khi anh ấy và đồng đội của anh ấy kéo lưới điện lại bắt được hơn mười phần tử vùng ngoài muốn chạy vào, hai bên xảy ra ẩu đả, mặc dù bọn họ đã thành công chế phục những phần tử vùng ngoài kia, nhưng anh ấy và đồng đội của anh ấy đều bị thương.”
Tất nhiên Diệp Phù vẫn còn nhớ Lư Tuấn.
“Trình Lẫm quả nhiên nhìn xa trông rộng, chỉ là sau này, ce là vẫn sẽ có phần tử vùng ngoại chạy nạn đến đây.”
“Lư Tuấn nói, sau khi lưới điện được làm xong sẽ có điện, bất kể là người hay là vật, chỉ cần chạm vào, thì sẽ bị điện giật, mặc dù có chút nguy hiểm, nhưng có thể đe dọa những người có ý đồ chạy đến cảnh nội của chúng ta.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây