Diệp Phù bưng một ly trà đứng ở phía trước, cạn lời nhìn Tề Viễn.
“Nếu như quen biết chú Vạn sớm một chút thì tốt rồi, sẽ có thể tìm chú ấy xin một chiếc máy bay.”
Diệp Phù mỉm cười: “Chắc chắn chú Vạn sẽ cho rằng gặp phải thằng thần kinh, cho người đuổi anh ra ngoài. Được, hai mươi phút nữa, chúng ta sẽ có thể đi vào thảo nguyên của tỉnh Mông, say khi máy bay đáp xuống, chúng ta ngồi xe về căn cứ, vẫn còn hai mươi phút bay, chúc mọi người đường đi vui vẻ.”
Nói xong, Diệp Phù quay người trở về buồng lái.
Hai mươi phút sau, máy bay bắt đầu đáp xuống, từ tầng mây chậm rãi hạ cánh, Diệp Phù nhìn thấy một vùng thảo nguyên to lớn xanh mơn mởn, cuối cùng cũng về đến rồi, vừa đi vừa về đã sắp ba tháng, cũng không biết căn cứ thế nào rồi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây