Diệp Phù bước xuống từ trên lưng ngựa, sau khi lách mình đi vào không gian, cô tìm được Hủ Hủ đang giúp đỡ làm việc ở ngoài đồng, nói với Phương Duy một tiếng, sau đó đưa Hủ Hủ ra ngoài.
Vốn dĩ Diệp Phù còn lo lắng Hủ Hủ sẽ sợ, không ngờ đứa nhỏ này còn to gan hơn cả Tề Viễn, nhìn thấy cảnh sắc xung quanh, cô bé kích động đến nỗi hai mắt đều trợn tròn.
“Cô ơi, nơi này thật là đẹp quá.”
Diệp Phù dở khóc dở cười: “Đúng là rất đẹp, nào, chúng ta đeo kính bảo hộ và khẩu trang lên trước đã, Hủ Hủ, nhìn thấy hai con diều hâu nóng nảy ở trên kia không? Cháu cầm lấy cái loa này, hỏi xem có phải bọn chúng tìm chúng ta có việc không.”
Hủ Hủ ngẩng đầu nhìn hai con diều hâu, đầu nghiêng sang bên trái một chút, sau đó lại từ từ nghiêng sang bên phải.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây