“Không có việc gì, cô hãy nghỉ ngơi thật tốt đi. Những người đó xứng đáng bị như vậy. Đừng cảm thấy có gánh nặng tâm lý, đêm nay giao việc tuần tra lại cho chúng tôi là được.”
Khóe miệng Diệp Phù giật giật, cầm lấy nỏ đóng cửa quay về phòng.
Có thể chiếc nỏ đã làm mọi người bị sốc, hoặc cũng có thể là họ tạm thời đang no bụng, nên những người tị nạn chạy trốn ở tầng dưới đã rời đi, chỉ để lại vài ngọn đuốc đã tắt và xương cốt bị gãy.
Đêm hôm đó, cảnh sát Tống và Tề Viễn ở tầng dưới, Hạ Thụy và Chương Nguyên mượn ống nhòm của Diệp Phù và ở trên tầng cao nhất, không ai dám nghỉ ngơi hay nhắm mắt vì sợ những người tị nạn sẽ lại gây rắc rối.
Năm giờ sáng, Diệp Phù nghe thấy mấy tiếng kêu đau đớn từ nhà bên cạnh, sau đó có người loạng choạng chạy ra ngoài. Diệp Phù đứng trên ban công nhìn xuống bọn họ, vừa chạy vừa nôn ra máu và máu họ nhổ ra trộn lẫn với thịt thối, người thì khóc lóc, người thì chửi bới, rên rỉ đau đớn...
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây