“Mọi người không cảm thấy nơi này giống như cung điện Diêm Vương sao?”
“Anh nói cái gì?” Diệp Phù có hứng thú nhìn Tề Viễn, cách nói này của anh ấy thật thú vị, bọn họ đi một ngày đều nhìn thấy nhiều tượng đất sét và phù văn kỳ quái như vậy, Diệp Phù và Khương Nhũng đều không nghĩ ý tới phương diện này.
“Trực giác của tôi là trước ngày tận thế nơi này chắc hẳn là một bộ tộc thần bí hoặc một người nào đó hoặc là một nhóm người nào đó sùng bái quỷ thần nên họ đã đắp nặn nơi này thành điện Diêm Vương. Người từ bên ngoài đi vào đều sợ hãi trước khung cảnh ở đây. Bọn họ cảm thấy nơi này giống như thành phố cho ma quỷ ở, lại nói cái tên Quỷ thành rất phù hợp với khí chất nơi này.”
“Nhưng ở đây không có dấu vết của người sống.” Thẩm Lý phản bác.
“Ngớ ngẩn, không có người sống thì những phù văn này từ đâu mà ra? Nơi này thật sự cũng không thể có ma chẳng lẽ là ma viết? Dù sao tôi nghĩ có người sùng bái ma quỷ cố ý làm cho nơi này trông giống như vậy.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây