“Chúng ta qua tập hợp với mấy người đồng đội của tôi trước đi.” Hàn Phong có chút gấp gáp, bảy ngày trôi qua, cuối cùng bọn họ đã tới được Ma Sơn Lĩnh, coi như đã không phụ sự kì vọng và giao phó của Trình Lẫm, nhưng điều khiến lòng anh ấy ghi nhớ nhất, chính là bốn người đồng đội đang sống ở đây, cũng không biết bọn họ bây giờ ra sao rồi.
“Anh có biết bọn họ đang ở hướng nào không? Trời sắp tối rồi, nhiều núi như vậy chúng ta biết tìm họ thế nào? Ma Sơn Lĩnh còn rộng lớn hơn cả Nhị Thập Tứ Phong, mà ở đây toàn rừng nhiệt đới, không phải nơi quang đãng như núi tuyết ở Nhị Thập Tứ Phong.”
Từ khi anh ấy rời khỏi Ma Sơn Lĩnh, trở về căn cứ, bởi vì bị thương nên phải tiếp nhận điều trị một thời gian, giờ lại cùng với hội Diệp Phù đi làm nhiệm vụ mà trở lại Ma Sơn Lĩnh, đi đi về về, vậy mà đã hơn một tháng trôi qua, anh ấy cũng không rõ các đồng đội bây giờ đang ở chỗ nào.
“Tối nay chúng ta cứ ở đây nghỉ ngơi trước đã, tôi có cách để tìm ra bọn họ, ngựa cũng không đi nổi nữa rồi.” Diệp Phù lôi hai con chim nhỏ từ trong ba lô ra, đút cho bọn chúng ăn mấy hạt gạo vụn, rồi lập tức thả bọn chúng bay đi.
Hàn Phong nhìn một loạt những hành động của cô, vừa kinh ngạc vừa vui mừng: “Chị Diệp Phù, hai con chim này có phải sẽ giúp em tìm được đồng đội của mình không ạ?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây