“Nam bộ có lẽ còn có người sống sót, Bắc bộ và Trung bộ đã không còn thích hợp để còn người sống.”
Thu dọn lều trại cùng ba lô xong, bốn người lại tiếp tục xuất phát, cát đất ở rừng Bạch Dương rất mềm xốp, ngựa chạy lên có chút khó khăn, mới vừa đi vào rừng Bạch Dương, Diệp Phù liền nhìn thấy vài gốc cây Sa Gai chết héo, một trận gió thổi tới, cát vàng thổi về phía mọi người, Diệp Phù nhanh chóng túm chặt dây cương để xoay người ngựa, mười phút sau, gió lớn dần dần bình ổn, ngựa bực bội mà dạo bước tại chỗ, Diệp Phù giật mình rớt xuống rơi trên đất cát.
“Phi phi phi…… Trong miệng đều là đất cát, gió này đổi hướng thổi qua đây, tôi và ngựa thiếu chút nữa đã bị thổi bay.” Sắc mặt La Dương lộ vẻ khổ sở, một bên phun cát, một bên oán giận cơn gió quái quỷ của rừng Bạch Dương.
“Hù chết tôi rồi, tôi còn cho rằng bão cát tới.” Hàn Phong vừa nói ra câu này, La Dương nhanh chóng ngăn anh ấy tiếp tục nói.
“Đừng có nói lời xui xẻo, đang dã ngoại không thể nói bậy như vậy, rất dễ trở thành sự thật.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây