“Ông Vạn đang khóc.” Nước mắt của Hủ Hủ rơi xuống: “Cháu muốn đi ôm ông ấy một cái, nhất định là ông Vạn rất đau lòng.”
Phương Duy hốc mắt đỏ lên ôm Hủ Hủ đi: “Đứa trẻ ngoan, chúng ta trước tiên đừng quấy rầy ông Vạn, chờ ông ấy ra ngoài, chúng ta mới ôm ông ấy có được không?”
Những người khác cũng khóc thút thít ở một bên, Diệp Phù cắn môi dưới, lau nước mắt, ý bảo mọi người đi theo cô.
“Anh Tống, Ngô Bái, các người ở lại chỗ này chăm sóc chú Vạn và chú Lưu, những người khác đi lấy gỗ với tôi, tôi phải làm một cái quan tài.”
Mọi người nghe vậy liền vội vàng hành động, Diệp Phù lấy khăn giấy, đưa cho mỗi người một tấm.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây