“Diệp bác sĩ, đây là một chút tâm ý của chúng tôi, cô nhất định phải nhận, chúng tôi biết cô không thiếu những thứ này, nhưng nếu cô không nhận, chúng tôi sẽ không có mặt mũi đến nhà cô làm khách.”
Nhìn túi đồ lớn trong tay Vương Quyên và Diêu Tiểu Ninh, Diệp Phù dở khóc dở cười, bác sĩ Điền vẫn trầm mặc ít nói cũng đưa túi trong tay cho Diệp Phù, Diệp Phù nhìn thoáng qua liền biết là trứng gà.
“Được, tôi nhận, bây giờ có thể cùng tôi trở về ăn cơm chứ?”
Nhìn thấy Diệp Phù dứt khoát lưu loát nhận lấy, bốn người đều rất vui vẻ, vui vẻ ngồi lên xe ba bánh.
Xe ba bánh khởi động, một trận gió thổi tới, bốn người phía sau nhanh chóng cúi đầu, Diệp Phù nhanh chóng lấy kính bảo hộ từ trong túi ra đeo lên, bão cát quá lớn, nếu bay vào mắt thì phiền toái.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây