“Nhưng anh muốn dính lấy em, không được sao?” Khuôn mặt 360 độ không góc chết của anh kề sát vào Diệp Phù, ánh mắt giống như chó con cứ nhìn chằm chằm cô như vậy, Diệp Phù làm sao nói ra được hai chữ “Không được“.
“Được, em cũng muốn dính lấy anh, Khương Nhũng, ôm một cái.”
Được anh ôm thật chặt vào trong ngực, Diệp Phù nhắm mắt lại gợi lên khóe môi.
——
Ngày hôm sau, lúc ăn sáng, Văn Văn đề xuất muốn dọn ra ngoài ở, như vậy buổi sáng cô bé đi làm, buổi tối trở về cũng thuận tiện, không cần Diệp Phù hoặc Khương Nhàn đưa cô bé ra khỏi không gian, lại đưa cô bé vào, dù sao cùng đám Tề Viễn ăn cơm, đều là người một nhà, không cần khách sáo, cảnh sát Tống không ngăn cản cô bé, chỉ dặn dò cô bé đi làm phải chú ý an toàn, sau khi Văn Văn đi làm, Diệp Phù liền cùng mọi người xuống ruộng làm việc. Nhiệm vụ hôm nay vẫn rất nặng nề, tất cả mọi người không có thời gian nói chuyện phiếm, cầm lấy một bó mạ non ném trong ruộng nước, Diệp Phù cúi người xuống bắt đầu làm việc.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây