“Cho tôi chính là của tôi, ngươi không được đoạt.”
“Anh sẽ dùng sao? Cẩn thận đừng lau súng cướp cò khiến bản thân đi luôn.”
Lời này như dẫm đau chân Tề Viễn, anh ta tức giận đến đỏ mặt lên: “Ta mới không ngủ như vậy, được, cô bệnh nhân này nhanh trở về nghỉ ngơi đi, tôi đang bận đấy.”
Diệp Phù nhìn phế liệu trên mặt đất, ghét bỏ lắc đầu, sau đó nghênh ngang rời đi, Tề Viễn nhìn bóng dáng kiêu ngạo của cô, tức giận đến đau ngực.
——
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây