Diệp Phù kéo Khương Nhũng ngồi xuống trước lều, trên bàn bày đầy những đĩa thịt cừu và thịt nai nướng thơm phức. Phương Duy gọi với Tề Viễn, bảo anh ấy dẫn hai đứa nhỏ quay lại. Xa xa trên bãi cỏ, Tề Viễn đứng dậy vẫy tay, sau đó xách giỏ tre, dẫn hai đứa nhỏ quay về.
“Chỗ này toàn là rau dại, cây nào cây nấy xanh mướt, hôm nay đúng là thu hoạch lớn. Rau dại bán trong siêu thị còn không ngon bằng rau tôi đào đâu.”
Diệp Phù nhận lấy giỏ tre: “Anh cứ nói quá lên. Anh nhìn mấy cây dương xỉ này xem, cắt ngắn ngủn thế này, phí quá. Rau dương xỉ phải cắt dài ra một chút, phơi khô, có thể bảo quản được mấy năm, có thể làm nộm, hầm xương, nhưng mà rau dương xỉ có độc nhẹ, phải chần qua nước sôi để loại bỏ độc tố, tốt nhất là dùng tro bếp nấu một lần, vừa khử độc, vừa loại bỏ vị đắng.”
“Có thể mang rau dương xỉ vào không gian trồng được không?”
Diệp Phù bất lực: “Nhà mình đâu có thiếu rau, tốn công sức làm gì?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây