Diệp Phù lấy ra một cái chai, nói: “Thuốc giảm đau ở đây, ai chọn tuân theo mệnh lệnh thì bước ra khỏi hàng, ai không tuân theo sẽ bị xử tử ngay lập tức.”
Diệp Phù vừa nói xong, các phạm nhân chịu đựng đau đớn tột độ, lăn lộn bò về phía trước.
Tên đầu trọc bị Diệp Phù đánh đến hơi thở thoi thóp cũng cố gắng bò đến, hai chân ông ta vẫn còn run run. Lúc bị căn cứ bắt đi bọn họ còn không bị tra tấn, không ngờ rằng người phụ nữ yếu đuối mong manh trước mặt lại tàn bạo, đánh người không chớp mắt như vậy.
“Tề Viễn, hay đem thuốc phân phát cho bọn họ. Có năm mươi người, Đường Nghĩa Tranh, Phương Minh, Tề Viễn, Ngô Bái, anh Tống, mỗi người các anh mang theo mười người, cho bọn họ ngay lập tức đến ruộng thuốc làm việc. Nếu ai lười biếng, lập tức xử tử, nếu ai gây rối, xử tử.”
Hai chữ “xử tử” phát ra từ miệng Diệp Phù dễ dàng như ăn bánh. Các phạm nhân lấy được thuốc giải thì nhanh chóng nuốt xuống, không đến mười gây, cơn đau kịch liệt trên cơ thể họ đã hoàn toàn biến mất. Có người vừa hết đau trong chớp mắt, đã muốn nhào lên bắt lấy Diệp Phù, không ngờ còn chưa chạm được vào cô đã bị Khương Nhũng bắn một phát súng chết ngay lập tức.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây