Trong khoảng thời gian này, một số bệnh nhân đột nhiên phát điên và cắn nhân viên đến kiểm tra, may mắn là nhân viên đều đã mặc quần áo bảo hộ và uống trước các loại thuốc đặc trị cũng như thuốc phòng ngừa nên không bị nhiễm bệnh.
Mấy ngày nay, vì đợt kiểm tra lớn ở căn cứ, trên đầu mọi người đều bao phủ mây đen. Bác sĩ Điều lại lần nữa tìm Diệp Phù, tiến tới trịnh trọng cúi đầu cảm ơn, làm Diệp Phù giật nảy mình.
“Bác sĩ Điền, chuyện này tôi mới là người phải cảm ơn thầy. Nói thật, nếu không phải nhờ thầy phát hiện ra sản phụ bị bệnh kia thì chuyện này vẫn còn là bí mật.”
Bác sĩ Điền xua tay, “Bác sĩ Diệp, nếu không phải cô có thể gặp được căn cứ trưởng thì chuyện này sẽ không được giải quyết nhanh như vậy. Chủ yếu là tôi thấy có lỗi với đứa bé, tôi sợ sản phụ đó sẽ nghĩ không thông, cho đứa trẻ uống sữa mẹ và để cô ấy ra đi là cách tốt nhất, mặc dù hơi tàn nhẫn.”
“Không tàn nhẫn, bác sĩ Điền không cần tự trách mình. Căn cứ đang cứu họ, cũng là đang cứu những người khác. Chúng ta phải dùng ác ý lớn nhất để suy đoán lòng người. Nếu có người biết mình mắc bệnh này và không thể sống sót, đột nhiên muốn trả thù căn cứ, hậu quả thật không dám tưởng tượng. Từ cổ chí kim, loại bệnh này đã quá khủng khiếp rồi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây