Lúc này, Tề Viễn đột nhiên cầm lấy đao của bọn cướp, cắt cổ hai bọn cướp đã hôn mê, sau đó còn cởi quần áo của bọn cướp trực tiếp mặc lên trên người mình, Diệp Phù nhìn tất cả việc này, bất động thanh sắc lui về sau một bước.
Cô nhỏ giọng nói câu “Gặp lại” rồi nhanh chân rời đi, qua năm phút, Diệp Phù quay đầu lại nhìn Tề Viễn đi theo phía sau cô năm sáu mét, vẻ mặt hơi bất đắc dĩ.
“Đi theo tôi làm gì? Muốn lấy oán trả ơn?”
“Tôi không có chỗ để đi.”
“Tôi sẽ không thu lưu anh.” Giọng nói của Diệp Phù lạnh xuống.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây