Những lời này của Phương Thanh Tuyết, hợp tình hợp lý, có đầu có cuối. Cô Tuyệt không có gì bất ngờ mà tin rồi.
Bà ta nhìn đệ tử của mình, trong lòng ngoại trừ cảm động, còn nhiều thêm mấy phần đau lòng.
Lúc này bà ta mới nhớ ra, đệ tử này của mình, thật ra cũng là người mệnh khổ.
Bởi vì Diệp Ninh kia, có thể nói là chịu hết mọi khổ sở, vẫn luôn đều nghĩ đến chuyện báo thù, chuyện như thế, khó trách Phương Thanh Tuyết không thể nào quên được, Phương Thanh Tuyết lại còn hiểu chuyện như thế, cho dù trong lòng khó chịu như thế nào, cũng không nói ra để gây phiền phức cho Cô Tuyệt, nếu như không phải bản thân bà ta truy hỏi, chắc rằng Phương Thanh Tuyết sẽ vẫn luôn im lặng như thế.
“Sau này bất luận là chuyện gì, đều có thể nói với vi sư, ví dụ như hôm nay, trong lòng buồn bã, nếu như vi sư không hỏi, con sẽ giấu ở trong lòng, lâu dần, thậm chí sẽ trở thành tâm ma, khiến cho con đường tu hành không thuận lợi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây