Chu Á Văn không ngờ được, câu an ủi này của hắn, lại khiến cho Tào Mạnh càng đau lòng hơn. Tào Mạnh quay người lại, thậm chí trong mắt còn tràn ngập tia máu.
“Á Văn, ngươi có biết câu nói này của ngươi mang đến đả kích mạnh như thế nào cho ta không? Nếu như nước Ngụy như thế, cũng có thể coi như là vùng đất hạnh phúc của thế gian, vậy thì có phải là yêu cầu về vùng đất hạnh phúc của nhân gian cũng quá thấp rồi không? Theo ta thấy, bây giờ bách tính căn bản đã đến bước đường không sống được nữa rồi, ngươi nhìn phụ nhân vừa nãy đi, đã bảy mươi lăm tuổi rồi, nhưng mà trong nhà có ruộng đất, lại không thể nào canh tác, con trai con dâu của mình, đều bị bức ép đi làm việc công, chưa biết sống chết, một khi xảy ra chuyện gì, chính là âm dương cách biệt, đến lúc đó, sẽ là kết cục thảm thiết bi thương như thế nào? Những lời bà lão vừa rồi nói, là chuyện khiến cho ta đau lòng nhất, vào ba năm trước, bà lão bảy mươi hai tuổi, đến cả bà lão cũng bị bức ép xuống ruộng làm việc, từ đó có thể thấy được, lại trị của Duyễn Châu, đã bại hoại đến mức độ nào rồi! Những tặc tử tham lam ngược đãi dân chúng đó, càng là đã vô tình vô nghĩa đến mức độ nào! Tình huống như thế, ngươi nói với ta đây là vùng đất hạnh phúc của nhân gian.”
“Mà chuyện đáng buồn nhất chính là, vừa đúng lúc hiện thực chính là như thế, ở Duyễn Châu, ít nhất bách tính còn có thể sống được, cho dù bọn họ sống rất cố gắng, rất khó khăn, nhưng dù sao vẫn là còn có thể sống, nhưng mà năm nước khác thì sao? Bách tính lưu lạc khắp nơi, sống cuộc sống không bằng chó lợn… Vì thế, so sánh ra, mới thể hiện rõ nước Ngụy mới được như thế, nhưng mà ta không muốn so sánh như thế, loại so sánh này không có bất kỳ ý nghĩa gì!”
“Cái gọi là thái bình thịnh thế, đều chỉ là thái bình thịnh thế giả dối bề ngoài mà thôi!”
Tào Mạnh nhắm hai mắt lại.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây