Mặt không có biểu cảm của Nam Cung Lương Nhân, cuối cùng cũng dao động, hắn ta lộ ra thần sắc vui vẻ nhẹ nhõm. Nam Cung Lương Nhân không quan tâm người khác nhìn như thế nào, người khác có suy nghĩ gì, hắn ta chỉ quan tâm một mình Diệp Ninh.
Lúc này nhìn thấy Diệp Ninh “vui mừng” đến rơi nước mắt, hắn cũng thoải mái, cảm thấy tất cả những gì bản thân làm, đều xứng đáng. Nam Cung Lương Nhân quay đầu lại, nhìn về phía Diệp Ninh, mỉm cười nói.
“Ngài không cần cảm ơn ta, là ngài, kéo ta ra khỏi bóng tối, để cho ta biết, thế giới này còn có ánh sáng… Là ngài, khiến cho ta tin tưởng vào ánh sáng, ta biết ngài muốn sáng lập một thế giới sáng lạn, bắt đầu từ ngày hôm nay, ngài sẽ không còn cô đơn, ta sẽ đi theo bên người ngài, cùng với ngài, thực hiện lý tưởng vĩ đại này…”
Vì thế, Diệp Ninh khóc càng dữ hơn.
Cầu xin ngươi đó, ngươi đừng đến gần ta, đi càng xa càng tốt có được không?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây