Tiểu Thúy nhìn Phương Thanh Tuyết ngây người, giọng nói cũng dịu đi, chậm rãi nói.
“Trước Diệp đại nhân, chưa bao giờ có bất kỳ người nào, coi bách tính là con người, ta nói làm con người, không phải là hô khẩu hiệu, mà là thật sự cho chúng ta quyền lợi, chúng ta không muốn cúi đầu với thân sĩ, ít nhất về mặt nhân cách, chúng ta tương đồng với bọn họ, muội, có hiểu không?”
Tiểu Thúy hiếm khi nói nhiều như thế.
Từ đó có thể thấy được, vừa rồi, Tiểu Thúy kích động như thế nào. Phương Thanh Tuyết rơi vào trong chấn động cực mạnh.
Theo cái nhìn của nàng ta, cuộc sống bây giờ của thôn dân, đã vô cùng khổ cực rồi, nhưng mà ở trong mắt của Tiểu Thúy, thế mà đây lại là cuộc sống hạnh phúc, vậy thì lúc trước, bách tính sống cuộc sống như thế nào?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây