“Hiếm thấy ngươi còn nhận người chủ tử là ta, một triều thiên tử một triều thần, ta đã sớm không còn hơi rồi, trên dưới triều đình và dân gian, có ai còn nhớ đến ta?”
Người thần bí cười lạnh nói, trong giọng nói, bao hàm một cỗ oán khí mạnh mẽ.
“Chủ tử vĩnh viễn vẫn là chủ tử, nô tài sẽ không hề quên, năm đó nô tài có thể thượng vị, hoàn toàn dựa vào sủng ái của chủ tử… Nô bình chủ quý, phần hậu ân này, cả đời không quên, cho dù lúc này chủ tử bảo nô tài đi chết, nô tài cũng tuyệt đối không chau mày.”
Vương Đức Hải nói đến vô cùng chân ý, không có một chút miễn cưỡng nào.
Nhưng mà người thần bí lại không có một chút cảm động nào.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây