Không Công Lược Phản Diện, Ta Nằm Vùng Ăn Dưa

Chương 8:

Chương Trước Chương Tiếp

[Tiểu Chân nghe xong tức điên, nói rõ ràng là hắn ta nói 'có bản lĩnh thì tát mấy cái', nàng ta mới ra tay.]

[Bạn trai nói hắn ta không phải đồ ăn bám, là vì Tiểu Chân thích người khác nịnh nọt, nên hắn ta mới giả vờ vô dụng, lần nào cũng tốn công nịnh nàng ta, chẳng phải nàng ta cũng rất hưởng thụ sao?]

Tang Huỳnh: Ẹc ~~

Cứ thấy không hợp với đám biến thái các ngươi.

[A!]

Hệ thống đột nhiên kêu lên.

“Sao vậy? Sao vậy?”

[Bọn họ đánh nhau rồi!]

[Tiểu Chân ghê thật, bạn trai không phải đối thủ của nàng ta, người xung quanh đều há hốc mồm...]

[A!!]

“Lại sao nữa?” Tang Huỳnh vội hỏi: “Là bạn trai Tiểu Chân đánh trả à?”

[Ký chủ, mau nhìn phía trước!]

Tang Huỳnh ngẩng đầu lên, một con ma thú to như quả núi sừng sững trước mặt, đôi mắt đỏ sậm khóa chặt nàng. Nó giơ cao móng vuốt, móng vuốt sắc nhọn kia dài ít nhất ba thước, một nhát là có thể bổ đầu nàng ra như bổ dưa hấu.

Mẹ ơi!

Chỉ lo hóng biến, quên mất mình còn đang ở khu vực săn ma thú!

Nàng vội vàng đứng dậy, muốn chạy cũng không kịp, vội vàng trốn sau tảng đá, hy vọng tảng đá có thể đỡ được một đòn này.

Một tiếng nổ lớn, móng vuốt đập vào tảng đá, Tang Huỳnh theo bản năng rụt cổ.

Cảnh “Thái Sơn áp đỉnh” trong dự đoán không xảy ra. Sau làn bụi bay mù mịt, con ma thú vẫn giữ nguyên tư thế đập vào tảng đá, như bị điểm huyệt, đứng im bất động. Chỉ có đôi mắt đỏ sậm là đảo qua đảo lại, trông có vẻ buồn cười.

Tang Huỳnh rụt rè thò ngón tay ra chọc nó một cái.

Rầm!

Con thú khổng lồ đổ ầm xuống đất, chấn động cả thung lũng.

Ngay sau đó, thân ảnh con thú biến thành bụi mù, trên mặt đất chỉ còn lại một viên ma đan màu vàng đất tròn vo. Vòng tay khảo thí của Tang Huỳnh thông báo: [Giết chết ma thú cấp ba, tích phân +5, tổng tích phân 5 điểm]

Tang Huỳnh: ???

Rốt cuộc là thế giới này có vấn đề, hay là nàng đột nhiên thức tỉnh thần công gì đó? Nàng chỉ khẽ chạm một ngón tay, sao con ma thú cấp ba này lại “ngỏm” rồi?

“Tiểu 6, là ngươi làm à?”

[Không phải ta!] Hệ thống còn hoang mang hơn cả nàng. Vào thời khắc nguy cấp, nó vừa định kích hoạt năng lượng cứu ký chủ, không ngờ ký chủ lại hạ gục con ma thú chỉ bằng một cái chạm!

Nó còn tưởng ký chủ trước đây giả vờ, lừa gạt nó - một hệ thống nhỏ bé đơn thuần, lương thiện. Xem ra, ký chủ cũng không hiểu chuyện gì xảy ra?

Đối mặt với 5 điểm tích phân tự dưng có được, cả người lẫn hệ thống đều ngơ ngác.

[Có thể là con ma thú này đã bị thương trước đó, cú chạm vừa rồi của ngươi chính là giọt nước tràn ly, chỉ cần khẽ chạm là nó chết luôn.]

“Là, là như vậy sao?”

[Rất có thể.] Hệ thống nghiêm túc: [Đây chắc chỉ là trùng hợp thôi, ký chủ mau nhặt ma đan lên. Một viên ma đan ma thú cấp 3 trên thị trường có giá 600 ma tinh, chuyến này ít nhất cũng kiếm lại được phí báo danh rồi.]

Tang Huỳnh vội vàng nhặt ma đan, cảm thấy nơi này không an toàn, định bụng tìm chỗ khác “núp“.

Khi nàng đang lén lút di chuyển, Tả hộ pháp âm thầm ra tay thu hồi cây sáo. Vừa rồi hình như hơi quá tay, nhưng cô nương kia vẫn chưa phát hiện.

Hắn ta khẽ mỉm cười, thong thả theo sau.

Tang Huỳnh chạy một mạch, bất ngờ thấy một con ma thú hung tợn gầm gừ lao về phía nàng. Nàng sợ hãi, quay đầu bỏ chạy. Con ma thú đuổi theo không buông, đột nhiên...

Nó vấp phải hòn đá nhỏ dưới chân.

“Gào!”

Ma thú ngã nhào!

Ma thú nổ đom đóm mắt!

Vòng tay của Tang Huỳnh thông báo: [Giết chết ma thú cấp hai, tích phân +3, tổng tích phân 8 điểm]

Tang Huỳnh: ???

Nàng vừa nhặt viên ma đan màu đỏ trên mặt đất, bỗng có một đám người hớt hải chạy qua. Một người trong số đó nhận ra nàng: “Ơ, đây chẳng phải là...”

Mấy người liếc mắt ra hiệu, người dẫn đầu tiến lên: “Ma hữu, thấy ngươi rất có tiềm năng, gia nhập đội săn thú của chúng ta đi.”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)