Nhưng nàng không thể không đi, vì thức hải của nàng bị đánh dấu linh ấn. Tham gia kỳ thi là mệnh lệnh của Tiên Minh. Nếu không đi, thức hải của nàng sẽ bị linh ấn phá hủy, biến thành kẻ ngốc.
Tang Huỳnh thở dài thườn thượt.
Cho nên mới nói, đừng bao giờ làm kẻ hai mang.
Như trứng rán, bị nướng hai mặt trên chảo lửa, sớm muộn gì cũng “cháy“.
Không “cháy” bên này, thì “cháy” bên kia, chẳng bên nào được yên.
[Theo tính toán của hệ thống, với thực lực hiện tại, xác suất ngươi vượt qua kỳ thi chỉ là 0.002%.] Hệ thống thông báo: [Năm nay chắc chắn trượt.]
Tốt, cứ “nằm vùng” thêm một năm nữa rồi tính!
[Còn về linh ấn trong thức hải của ngươi, đợi tích lũy đủ 2000 điểm Hữu Ái, sẽ có cách phá giải!]
Tang Huỳnh lập tức thấy cuộc đời tràn đầy hy vọng. Chỉ cần chữa khỏi bệnh, phá bỏ linh ấn, nàng có thể làm một con cá mặn thực thụ, hưởng thụ cuộc sống!
Tuyệt vời quá!
Nàng thích hóng biến!
Hóng biến giúp tinh thần sảng khoái!
Ôm ấp hy vọng tốt đẹp, Tang Huỳnh leo lên giường, chìm vào giấc mộng đẹp.
Ngoài cửa phòng, gã thanh niên đạp ánh trăng mà đến. Hai bóng đen quỳ một chân trước mặt hắn ta: “Tả hộ pháp.”
Giọng nói của Tả hộ pháp Lam Trúc êm tai vô cùng, như ánh trăng róc rách: “Nghe được gì rồi?”
Hai tên thuộc hạ liếc nhau, nhận lỗi: “Hộ pháp, không nghe được gì cả.”
Lam Trúc ngạc nhiên.
“Chúng ta canh bên ngoài cả đêm, không nghe thấy giọng nói kỳ lạ đó. Trong phòng, thỉnh thoảng chỉ có tiếng cười của nữ tử.”
Một mình trong phòng mà lại cười?
Hay là, chỉ cần ở trong không gian kín, thì không nghe được giọng nói đó?
“Tiếp tục giám sát.”
“Vâng.”
—
Tang Huỳnh vừa tỉnh dậy, đã nghe thấy tiếng đập cửa.
[Ồ, bạn tốt của ngươi đến tìm kìa.] Vừa mở mắt đã nghe thấy giọng hệ thống, cứ có cảm giác, từ “bạn tốt” kia có ẩn ý gì đó.
Mở cửa, một thiếu nữ mặt tròn đứng trước cửa. Đó là Tiểu Chân, bạn tốt của nguyên thân.
Vì thân phận nhạy cảm, nguyên thân không thân thiết với ai. Tiểu Chân từng giúp nàng khi bị bắt nạt. Tuy hai người không gặp nhau nhiều, nhưng nguyên thân rất có thiện cảm với cô nương này.
Tang Huỳnh xuyên đến đây gần hai tháng, mới gặp cô nương này một lần. Hai người cùng đi ăn mì ở quán gần đó. Ăn xong, nàng ta nói quên mang tiền, cuối cùng Tang Huỳnh phải trả.
Một bát mì thì nàng vẫn trả được, lúc đó cũng không nghĩ nhiều. Sau đó, Tang Huỳnh không gặp lại nàng ta nữa.
“Tang Huỳnh, hôm trước hẹn cùng đi thi tuyển, ngươi chuẩn bị xong chưa?”
“Ừm.”
Nàng định đóng cửa, Tiểu Chân liếc vào trong phòng: “Nghe nói ngươi bái sư học nấu rượu rồi à?”
“Ừm.”
Tang Huỳnh mới xuyên đến, nghèo đến mức suýt chết đói đầu đường. May có một sư phụ nấu rượu cưu mang hai ngày, sau đó nàng bái ông ấy làm sư, học nấu rượu, kiếm sống bằng nghề bán rượu.
Mắt Tiểu Chân sáng lên: “A Huỳnh, tặng ta hai vò được không? Ta muốn uống rượu do ngươi nấu.”
“Một vò 200 ma tinh.”
“Chúng ta là bạn bè mà? Sao còn đòi tiền?”
“Nếu tặng ngươi, ta chỉ có nước húp gió.” Tang Huỳnh thẳng thắn.
“Keo kiệt.”
Tiểu Chân lẩm bẩm, thấy Tang Huỳnh đã đóng cửa, cũng không nói gì thêm.
Trên đường đến địa điểm thi tuyển của Ma môn, người đông như kiến, chen chúc, vô cùng náo nhiệt.
Nơi đăng ký xếp thành hàng dài. Hai người xếp ở cuối hàng, khoảng nửa canh giờ sau mới đến lượt.
“Phí báo danh, 300 ma tinh.”
“Ôi, ta quên mang tiền rồi.” Tiểu Chân quay sang Tang Huỳnh: “A Huỳnh, ngươi trả giúp ta trước nhé, lát nữa ta trả lại.”
Tang Huỳnh khẽ “à” một tiếng trong lòng.
Nếu một lần là trùng hợp, lần này là gì?
Lợi dụng nàng?
Nàng không phải nguyên thân, không có “bộ lọc” thiện cảm với cô nương này.
Đang định từ chối, hệ thống lên tiếng: [Đừng cho nàng ta mượn, nàng ta không trả đâu.]
[Nàng ta luôn khinh thường ngươi, cùng bạn trai mắng ngươi là đồ nghèo kiết xác vô dụng. Lúc trước, giúp ngươi là vì thấy ngươi dễ lừa, không ngờ ngươi nghèo đến mức chẳng có gì để lừa, nên nàng ta lười quan tâm.]