Không Công Lược Phản Diện, Ta Nằm Vùng Ăn Dưa

Chương 2:

Chương Trước Chương Tiếp

Tang Huỳnh: “Eo, đúng là 'nhìn mặt mà bắt hình dong'. Trông lão cũng có tuổi rồi.”

[Cho nên, lão toàn phải giấu đám tình nhân, lén lút uống thuốc.]

“Có ai phát hiện không?”

[Hình như là chưa. Ma tộc “khoản đó” rất mạnh, ma già mà “chất” vẫn đầy. Trường hợp như lão khá hiếm.]

Sắc mặt trưởng lão Chấp Pháp Đường tối sầm, đen như đít nồi. Quan sát kỹ, bàn tay lão đang vận pháp thuật cũng run rẩy.

Đây là bí mật lớn nhất của lão, lại bị bô bô giữa thanh thiên bạch nhật!

Lão cảm nhận được ánh mắt săm soi của đám ma binh thuộc hạ. Những ánh mắt nóng rực đó, như muốn thiêu đốt lão. Dù Lệnh trưởng lão mặt dày đến đâu, lúc này cũng không giữ nổi bình tĩnh.

Rốt cuộc là thứ quỷ gì đang nói vậy?

[Lão toàn lừa phu nhân là đi tuần tra, thật ra mười lần thì có đến bảy lần là lén lút hú hí với tình nhân. Gần đây, lão mới “tậu” một con mị ma, vì ả có giọng nói giống Hữu hộ pháp. Mỗi lần “hành sự”, lão đều bịt mắt, bắt con mị ma đó bắt chước Hữu hộ pháp mà dẫm lên người lão...]

“Câm miệng!” Lệnh trưởng lão gầm lên, mặt già nua đỏ bừng, rồi lại tái mét.

Tang Huỳnh đang nghe đến đoạn cao trào, bị ngắt giữa chừng, ngớ người: “Lão đang nói chuyện với ai vậy?”

Lệnh trưởng lão vung tay, định tát. Lão muốn đập chết cả Tang Huỳnh lẫn cái giọng nói kỳ quái kia!

Tay vừa giơ lên, đã bị người phía sau túm lại.

Lão quay ngoắt lại, nhận ra người ra tay, sợ đến mức hai chân nhũn ra.

“Hữu... Hữu hộ pháp.”

Nữ ma cao hơn lão nửa cái đầu, nhìn xuống từ trên cao. Cặp ma giác đỏ rực như dung nham đang chảy. Đôi mắt ma đen nhánh. Dung mạo diễm lệ như hoa mạn đà la, khí chất lạnh như băng tuyết. Cái vẻ ngạo mạn trời sinh đó khiến người ta nhìn thôi đã thấy khiếp sợ.

Ngày thường, Lệnh trưởng lão chắc chắn sẽ lén nhìn trộm vài lần, mơ màng một phen. Lúc này, lão sợ đến mức xương cốt rụng rời.

Nếu có điều gì đáng sợ hơn việc sở thích biến thái bị vạch trần giữa bàn dân thiên hạ, thì đó chính là, vừa bị vạch trần xong, quay đầu lại đã thấy “nạn nhân” đứng ngay đó!

Rắc!

Tiếng xương cổ tay gãy giòn tan.

Hữu hộ pháp khẽ mở đôi môi đỏ mọng: “Lệnh trưởng lão, ta có chút chuyện riêng muốn 'tâm sự' với ngươi.”

Chẳng đợi ai kịp phản ứng, nàng ấy kéo Lệnh trưởng lão vào con hẻm nhỏ bên cạnh.

Rắc!

Cánh tay bị vặn ngược của Lệnh trưởng lão cũng gãy nốt. Dưới khí tràng mạnh mẽ của đại ma, lão như một con búp bê vải rách nát, bị lôi xềnh xệch đi.

Thấy Lệnh trưởng lão bị lôi đi, Tang Huỳnh thở phào nhẹ nhõm.

Tuy rằng quá trình hơi ly kỳ, nhưng coi như nàng thoát được một kiếp. Không ngờ Lệnh trưởng lão lại “lộ tẩy” đúng lúc này. Nhìn vẻ mặt của Hữu hộ pháp vừa rồi, chắc hẳn nàng ấy đã phát hiện ra?

Cho nên mới nói, muốn người khác không biết, thì tốt nhất đừng làm.

Nàng lắc đầu. Dù miếng “dưa” này mới chỉ được “cắn” hai miếng, nhưng mạng nhỏ vẫn quan trọng hơn. Thừa dịp những người khác đang chú ý đến trưởng lão bị lôi đi, nàng lén lút chuồn khỏi đó.

Cả nàng và hệ thống đều không nhận ra, gã thanh niên ngồi ở quán mì ven đường, vẫn luôn chú ý đến động tĩnh của nàng.

“Nàng ta chạy rồi?”

“Vâng.” Thuộc hạ khom lưng: “Tả hộ pháp, có cần bắt lại không?”

Tả hộ pháp khều một sợi mì. Hắn ta bịt mắt bằng một dải vải đen, dường như không nhìn thấy gì, nhưng lại đưa sợi mì vào miệng một cách chính xác, động tác tao nhã vô cùng.

Sau khi ung dung ăn xong, dùng khăn lau miệng, hắn ta mới hỏi: “Ngươi nghĩ giọng nói kia là gì?”

“Thuộc hạ không biết.”

“Có lẽ là huyễn ma?”

Trong Ma tộc, có một loại ma có thể mơ hồ dò xét suy nghĩ của người khác, nhưng không thể biết chi tiết rõ ràng đến vậy.

“Cử người theo dõi nàng ta, nghe xem thứ đó còn nói gì nữa.”

“Vâng.” Thuộc hạ đáp: “Còn ngài?”

“Ta?” Gã thanh niên bịt mắt cười ôn hòa: “Ta đương nhiên là đến thăm phu nhân của Lệnh trưởng lão. Chuyện lớn thế này, phu nhân sao có thể không biết?”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)