Vò rượu này lại khác, mùi rượu mát lạnh như bạc hà, sâu lắng tựa hoa lan, rất giống mùi hương nhàn nhạt trên người Tang Huỳnh.
Loại rượu này, ở Ma Tộc đúng là hiếm thấy.
Con vật nhỏ vô hại trước mắt này, ở Ma Tộc cũng hiếm thấy, làm hắn ta thấy rất hứng thú.
“Đây là rượu do chính ngươi ủ?”
“Vâng.”
“Vậy ta nhận.”
Theo Lam Trúc rời đi, trong phòng yên tĩnh trở lại.
Tang Huỳnh rượu mất mà được lại, tâm trạng từ âm u chuyển sang tươi sáng. Nàng thu dọn đồ đạc một chút, chuẩn bị mang những thứ có thể mang đi đến Ma Môn. Ngoài ý muốn phát hiện một túi tiền trên tủ cạnh cửa.
Túi thêu hình trúc văn, giống hệt trên dải lụa bịt mắt của Tả hộ pháp, chắc chắn là đồ của hắn ta.
Mở ra xem, bên trong ngay ngắn một ngàn ma tinh, không giống như bị rơi, mà như cố ý để lại.
“Cho nên đây là... Tiền thưởng?”
[Chắc vậy.]
[Người ta tốt bụng ghê.]
“Tiểu Chan đâu?” Nàng bước ra khỏi phòng, phát hiện Tiểu Chân đã biến mất.
[Tả hộ pháp tiện tay mang người đi rồi, chắc là đưa đến Chấp Pháp Đường thẩm vấn lại. Lần này chắc chắn nàng ta sẽ phải chịu thiệt thòi lớn, dù sao nàng ta cũng đã lừa không ít người.]
Tang Huỳnh lập tức yên tâm.
Nàng cảm thấy, Ma Môn dường như cũng không đáng sợ như trong tưởng tượng. Tả hộ pháp là người tốt, ngay cả Ma quân...
Khí thế thì đáng sợ thật, nhưng cuối cùng cũng không làm khó nàng. Nghĩ đến kết cục của hắn, Tang Huỳnh càng không thấy hắn đáng sợ nữa, chỉ cảm thấy hắn toát ra một loại khí chất “cô đơn”, đáng thương.
Thu dọn xong đồ đạc trong nhà, Tang Huỳnh trở lại Ma Môn.
Lần này nàng cẩn thận ghi nhớ đường đi, còn có số phòng ký túc xá của nàng là 6666, xem ra nàng rất có duyên với số 6.
Từ nay về sau, nàng chính là một thành viên của Ma Môn.
Thông tin nội bộ của Ma Môn dựa vào vòng tay ma tinh. Tang Huỳnh liếc nhìn vòng tay, buổi chiều có lịch trình: Sân huấn luyện ma thú —— huấn luyện đối chiến cơ sở.
Nàng theo chỉ dẫn đi vào sân huấn luyện, vừa bước vào, năm mấy sáu mươi đôi mắt đồng loạt nhìn về phía nàng.
Tang Huỳnh theo bản năng lùi lại một bước.
Nhìn lại, mọi người đều đang nói chuyện phiếm, phảng phất vừa rồi chỉ là ảo giác.
Ảo giác sao?
Phía sau nàng truyền đến tiếng ho khan, quay đầu nhìn lại, đúng là Chu đàn chủ mặt mày ủ dột.
Nàng vội vàng tránh đường: “Đàn chủ, ngài không sao chứ?”
Đàn chủ hai mắt vô hồn như u linh, thấy nàng bỗng nhiên hai mắt sáng lên.
Ông suy nghĩ cả buổi sáng, cũng chưa nghĩ ra vì sao phu nhân lại lừa mình, hận không thể nắm tay Tang Huỳnh hỏi cho ra lẽ. Nhưng Ma quân đã truyền lệnh, cấm chúng ma tiết lộ chuyện có thể nghe được tiếng lòng của nàng, hơn nữa ông cũng cảm thấy có một lực lượng vận mệnh ngăn cản mình mở miệng.
Ông chỉ có thể dùng ánh mắt sáng rực nhìn Tang Huỳnh, mong chờ nàng hóng hết quả dưa buổi sáng.
“Kỳ quái, sao trong mắt Chu đàn chủ lại có ánh sáng xanh?”
[Có thể là phu nhân cắm sừng hắn nhiều quá?]
Phập ——
Chu đàn chủ cảm giác một con dao nhỏ cắm vào ngực, máu tươi trào ra.
[Nói đến, phu nhân hắn hiện tại đã biến thành giống đực, còn cưới vợ, sinh ba đứa con, trường hợp này hắn có tính là bị cắm sừng không?]
“Chắc là... tính đi?”
[Nhưng thân phận phu nhân của hắn đã chết, hắn hiện tại là tiểu cữu tử của Chu đàn chủ.]
Phập ——
Lại một con dao nhỏ.
“Nhưng gã là giả chết, không phải thật sự chết, gã còn lừa Chu đàn chủ nhiều tiền như vậy.”
Phập ——
Chu đàn chủ cảm giác mình sắp bị đâm thành cái sàng.
“Đúng rồi, ngươi vừa nói câu chuyện xưa là chuyện gì?”
[Một trăm năm trước ——]
Đến rồi!
Mọi người đồng loạt dựng lỗ tai lên.
Ánh mắt Chu đàn chủ càng thêm xanh lè!
Bên ngoài sân huấn luyện, lấp ló có người, nghe nói buổi chiều Tang Huỳnh sẽ trở về, không ít người đã ngồi xổm sẵn bên ngoài, chỉ chờ hóng quả dưa tươi mới này.
“Ai đẩy ta?”
“Lý đàn chủ, ngươi xích mông sang một bên.”