“Cô nương, ta đang định đến Ma Thành, có muốn đi nhờ một đoạn không?”
Giọng nói ôn hòa vang lên bên tai. Tang Huỳnh quay đầu, thấy Tả hộ pháp mỉm cười nhìn nàng. Tuy bịt mắt, nhưng lại có thể cảm nhận được ánh mắt quan tâm, thân thiện của hắn ta.
Đúng là “gửi than ngày tuyết rơi”, Tang Huỳnh mừng rỡ nói: “Đa tạ.”
—
Tang Huỳnh đi rồi, Chu đàn chủ chìm trong ánh mắt đồng tình của đám Ma tộc. Chả trách đàn chủ ngày thường ăn mặc giản dị, mọi người còn tưởng ông là người đơn giản, không thích hưởng thụ, hóa ra là tiền đều bị tiểu cữu tử lừa mất!
Tiểu cữu tử này lại còn là phu nhân của ông giả trang!
Mọi người hóng biến mới được một nửa, bỏ thì thương, vương thì tội, ruột gan cồn cào. Phu nhân của ông rốt cuộc là muốn gì?
Lại không dám hỏi thẳng, sợ đụng chạm lòng tự trọng của ông, nghẹn đến phát khổ.
Cái tên ma xâm nhập nhà Tang Huỳnh rốt cuộc là ai?
Quá vô lương tâm!
Chu đàn chủ còn đang vắt óc nhớ lại chi tiết phu nhân lừa mình, Hữu hộ pháp bỗng nhiên đến.
“Chu đàn chủ, về Tang Huỳnh, Ma quân có lệnh...”
“Rõ.”
Đàn chủ liên tục gật đầu, thấy Hữu hộ pháp vẫn đứng im: “Hữu hộ pháp còn có dặn dò gì?”
Hữu hộ pháp vẫn giữ vẻ mặt lạnh như băng, hỏi nhanh một câu: “Người kia đã vay ngươi tổng cộng bao nhiêu tiền?”
Mặt đàn chủ nhăn nhó như quả mướp đắng.
Ngay cả Hữu hộ pháp cũng hóng biến của ông! E rằng mỗi ngày toàn Ma Môn đều sẽ truyền tai nhau câu chuyện ông bị phu nhân giả làm tiểu cữu tử lừa gạt.
Ông vẫn thành thật trả lời: “Tiền bạc, đồ đạc tính chung, ít nhất cũng phải hơn trăm vạn ma tinh.”
Sương Vô: “... Sao ngươi không đổi tên thành Chu Bồ Tát luôn đi?”
Chu đàn chủ buồn bã nói: “Hộ pháp, ta đang định đổi tên thành Đại, Oan, Chủng.”
—
Tả hộ pháp mang Tang Huỳnh dịch chuyển tức thời về đến căn nhà nhỏ, đúng lúc đụng phải Tiểu Chân từ trong phòng đi ra. Nàng ta vừa thấy Tang Huỳnh, sắc mặt lập tức thay đổi, xoay người định chạy.
Lam Trúc giơ tay, nàng ta liền bị định tại chỗ, không thể nhúc nhích.
Tang Huỳnh xông vào trong phòng. Căn phòng nhỏ bị lục tung, y phục vứt trên đất, bị giẫm mấy dấu giày, đồ đạc vương vãi khắp nơi. Ba vò rượu đặt dưới cửa sổ bị đập vỡ tan tành, cả căn phòng nồng nặc mùi rượu.
Tang Huỳnh tức đến run người, nàng vất vả ủ rượu, thế là hết sạch.
Bỗng nhiên đỉnh đầu truyền đến cảm giác mềm mại. Nàng ngẩng đầu kinh ngạc, là Tả hộ pháp đã vào.
Lam Trúc cảm giác tiểu cô nương như một con mèo xù lông, không nhịn được vỗ vỗ đỉnh đầu nàng: “Đừng buồn.”
Hắn ta vung cốt sáo, đồ đạc trong phòng lập tức trở lại như cũ, ngay cả vò rượu cũng nguyên vẹn như ban đầu.
Tang Huỳnh vừa mừng vừa sợ, đây là năng lực của Đại Ma sao?
Rượu của nàng, thế mà có thể phục hồi!
Lam Trúc khẽ mỉm cười: “Phục hồi có giới hạn thời gian, hơn nữa chỉ giới hạn ở những vật nhỏ như vò rượu này, là một thuật pháp không đáng nhắc tới.”
Thái độ của hắn ta ôn hòa, khiến Tang Huỳnh lấy hết can đảm hỏi: “Lúc trước ta ngất ở trường thi, là ngài đưa ta về ký túc xá?”
“Ừ.”
“Vì sao?”
“Tiện tay mà thôi.” Lam Trúc ôn tồn trả lời.
Tang Huỳnh bừng tỉnh, hóa ra Tả hộ pháp là tốt với tất cả mọi người, không phải là có gì đặc biệt với nàng.
Vậy mình “ké” chút danh hiệu “tay sai của Tả hộ pháp”, chắc hắn ta sẽ không để ý đâu nhỉ?
“Khụ khụ ——”
Đang thất thần, Lam Trúc vịn tủ ho khan.
“Tả hộ pháp, ngài không sao chứ?”
“Không sao, vết thương cũ thôi.”
Hắn ta chậm rãi buông tay, mặt trắng bệch như sương.
Xem ra Tả hộ pháp còn là một mỹ nhân bệnh tật.
Nàng nghĩ ngợi, bê ra một vò rượu: “Đa tạ Tả hộ pháp, vò rượu này tặng ngài để cảm ơn.”
Vò rượu này trên hẹp dưới rộng, không lớn, hai tay nàng ôm vừa vặn, có một mùi hương thanh u.
Lam Trúc khẽ hít, Ma tộc thích uống rượu, ủ rượu là chuyện thường ở Ma Thành. Rượu của Ma tộc thường mạnh, cách xa đã có mùi nồng xộc thẳng lên óc.