[Chứ còn gì nữa, Đại Ma Vương tuy lợi hại, nhưng lại có đồng đội như heo.]
[Muội muội hắn chạy theo nam chính, thúc thúc ruột đâm sau lưng hắn vào thời khắc quyết định. Để chặn Tiên Minh, hắn tự bạo ma khu mà chết, cuối cùng Ma môn vẫn bị diệt!]
“Chậc chậc.”
“Bảo sao ta thấy mặt hắn toàn tướng chết, đúng là một vai phản diện thảm hại.”
Ma môn bị diệt sạch???
Ngươi đang nói mê sảng gì vậy?
Ma quân là Đại Ma mạnh nhất Ma tộc, sao có thể chết!
Đám Ma tộc xung quanh nghe được tiếng lòng của Tang Huỳnh đều chấn kinh.
Lăng Vô Vọng khẽ nhíu mày, nghe Tang Huỳnh không kiêng dè gì mà bình phẩm hắn, thần sắc vẫn bình tĩnh như thường.
Hắn sẽ chết vì thuộc hạ phản bội?
Ma môn sẽ bị diệt sạch?
Thú vị đấy.
Lúc trước Lam Trúc nói với hắn phát hiện một con ma tạp chủng độc đáo, hắn còn không để ý lắm, chỉ là rảnh rỗi đến xem. Giờ thì thấy mọi chuyện thú vị hơn hắn tưởng.
Hắn chắc chắn, Tang Huỳnh trước mặt là một con ma tạp chủng thực lực yếu đến mức có thể bỏ qua, thứ đang nói chuyện với nàng tuyệt đối không phải huyễn ma, cũng không phải ý thức của Ma tộc khác.
Trên người nàng, không cảm nhận được hơi thở của sinh vật sống khác.
Thứ kia dường như là một “vật chết“.
Ở nơi sâu nhất của Ma Uyên hỗn độn, Lăng Vô Vọng đã thấy rất nhiều ma vật mà Ma tộc khác chưa từng nghe nói, nên cũng không kinh ngạc.
Mặc kệ cái giọng nói kia là gì, nó dường như có chút năng lực tiên tri, còn chắc chắn “kết cục” của hắn.
Nhưng Lăng Vô Vọng không tin vào số mệnh, cũng không sợ hãi khiêu chiến.
Đảo ngược kết cục “Ma môn diệt vong”, chẳng phải cũng là một loại khiêu chiến sao?
Hắn nhìn đôi mắt trong veo, sáng long lanh như mắt mèo của Tang Huỳnh, nhếch mép: “Nói xem, ngươi nghĩ gì về Tiên Minh.”
Da đầu Tang Huỳnh căng cứng, trả lời sai là “bay màu” ngay tại chỗ.
“Tiên, Tiên Minh là kẻ địch mạnh...”
“Nói không tồi.”
Hả?
Nàng mới nói được nửa câu thôi mà?
Hành động của Ma quân lại khiến đám Ma tộc xung quanh suy nghĩ sâu xa. Có lẽ, những cuộc đối thoại kỳ quái vừa rồi giữa con ma tạp chủng này và huyễn ma, đều là do Ma quân sắp đặt? Ý của Ma quân là muốn mọi người sống yên ổn phải nghĩ đến ngày gian nguy, phải luôn cảnh giác Tiên Minh, đề phòng nội gián?
Thậm chí còn cố tình an bài huyễn ma nhắc nhở bọn họ, không hổ là Ma quân, nhìn xa trông rộng!
“Chúng ta nhất định sẽ đánh bại Tiên Minh! Vì vinh quang Ma môn, giúp Ma môn thống nhất lục châu!” Một vị đàn chủ tiến lên thể hiện.
Toàn bộ Ma tộc ở hiện trường hô theo: “Rạng danh ma uy, vì vinh quang Ma môn!”
“Đánh bại Tiên Minh, thống nhất lục châu!”
Tang Huỳnh: ...
Đây là diễn biến kiểu gì thế này?
Lăng Vô Vọng giơ tay ra hiệu mọi người dừng lại, nói với Chu đàn chủ đang đứng cạnh: “Chu đàn chủ, nàng sẽ về Khiếu Nguyệt phân đàn của ngươi.”
“Vâng.”
Chu đàn chủ liếc nhìn Tang Huỳnh, đây là người mà Ma quân đích thân chỉ định, ông nhất định phải trông chừng cẩn thận!
[Hê hê.]
“Sao thế?” Tang Huỳnh hỏi.
[Ngươi nhìn Chu đàn chủ kia kìa, trên mặt hắn có phải là viết ba chữ không?]
“Chữ gì?”
Bị tiếng cười quỷ dị này làm cho rợn tóc gáy, Chu đàn chủ bỗng cảm thấy bất an.
Trên mặt ông không có chữ chứ?
[Đại, Oan, Chủng.] (Kẻ bị cắm sừng siêu to khổng lồ)
Tang Huỳnh thật sự rất tò mò. Ngay cả Ma quân bị thúc thúc ruột đâm sau lưng, muội muội chạy theo trai, cũng không bị hệ thống đánh giá là “đại oan chủng”, Chu đàn chủ béo lùn này, rốt cuộc là “oan” đến mức nào?
[Người khác làm đàn chủ thì giàu nứt đố đổ vách, hắn nghèo đến mức phải tự đi may quần.]
[Hắn có một tiểu cữu tử (cậu em vợ) lòng tham không đáy, cách một thời gian lại đến than nghèo kể khổ, vay tiền hắn. Mỗi lần lý do đều khác nhau, nào là nuôi không nổi ba đứa con, nào là bị thương khi săn ma thú, nào là bị Đại Ma chặn đường cướp... Cứ như vậy, mượn tiền suốt mười năm, tiểu cữu tử dùng tiền vay được mà phát tài, Chu đàn chủ vẫn ở trong cái hang tự tay đào.]