Nhưng mà đó đều là chuyện sau này.
Để tránh hệ thống nổi hứng bắt nàng tham gia đại chiến tiên ma gì đó, nàng phải đề phòng trước.
Được Tang Huỳnh nhắc nhở, hệ thống 006 cũng nhớ ra, nó bây giờ là hệ thống hóng biến, không phải hệ thống cứu thế. Hóng biến mới là chức năng chính của nó.
Nó tự nhắc nhở mình, lặng lẽ gạch bỏ kế hoạch [Luyện thành thần công xưng bá hai giới tiên ma] đã lên sẵn, viết lại thành [Kế hoạch nhặt của hời thành thần hóng biến phất nhanh], nghĩ thầm, lần này thì chuẩn rồi!
[Ký chủ yên tâm, ta nhất định sẽ giúp ngươi thực hiện lý tưởng!]
Tang Huỳnh: “Ừm ừm.”
Trao đổi xong với hệ thống, tiếng gõ cửa vang lên, ngoài cửa truyền đến giọng nói xa lạ: “Đệ tử Tang Huỳnh, đại hội nhập môn của tân đệ tử Ma môn sắp bắt đầu, mười lăm phút nữa tập trung ở quảng trường Ma Tinh, đừng đến muộn.”
Người nọ hình như chỉ thông báo cho nàng một tiếng, nói xong liền đi.
Đại hội nhập môn...
Nghe có vẻ giống như nghi thức nhập học của tân sinh viên, chắc là mấy ngàn đệ tử tập trung ở quảng trường, trưởng lão trên đài đọc bản thảo vừa thối vừa dài, sau đó mọi người ai về nhà nấy?
Nhưng mà... Biết đâu có cơ hội gặp được Tả hộ pháp.
Vừa hay nhân cơ hội này thử xem, rốt cuộc Tả hộ pháp có thái độ gì với nàng.
Tốt nhất là có thể “đội lốt” “tay sai của Tả hộ pháp”, làm bùa hộ mệnh cho nàng ở Ma môn.
Tiểu 6: [Ta có dự cảm, đại hội Ma môn nhất định có 'dưa' to để ăn!]
Tang Huỳnh bật dậy như cá chép vượt vũ môn: “Đi, đi tham gia đại hội nhập môn!”
Ra khỏi phòng, Tang Huỳnh suýt nữa thì lạc đường trong mê cung ký túc xá của đệ tử Ma môn, rộng lớn như tổ ong. May có hệ thống chỉ đường, nàng đến được quảng trường Ma Tinh trước khi đại hội bắt đầu.
Quảng trường chật kín, đông như kiến cỏ.
Phía trước là một chiếc ghế rồng được chế tác tinh xảo, tuyệt đẹp. Nền ghế màu tuyết trắng, đôi cánh xương khổng lồ vươn lên trời, đầu rồng ngẩng cao, chiếc đuôi dài như rồng sống uốn lượn sang một bên, từng đốt xương rõ mồn một.
Sinh vật hùng vĩ này, trước khi chết vẫn giữ tư thế bay lên trời, có chút giống mô hình khung xương khủng long mà Tang Huỳnh từng thấy ở bảo tàng kiếp trước. Nhưng dáng vẻ của nó còn tuyệt mỹ hơn, như một tác phẩm nghệ thuật được điêu khắc tỉ mỉ.
“Hoành tráng quá, đây là xương rồng thật sao?”
[Đương nhiên rồi.] Tiểu 6 trả lời: [Đây là xương của Phi Dực Ma Long, một loại ma thú đỉnh cấp. Kẻ có thể săn được ma thú đỉnh cấp, chỉ có Đại Ma.]
[Đây là chiến lợi phẩm mà Ma quân săn được vào ngày lễ trưởng thành của hắn.]
Thật sự là rồng thật.
Tang Huỳnh mới chỉ biết đến ma thú qua mấy con gặp ở trường thi, thật muốn tận mắt thấy rồng một lần.
Nhưng nàng cũng chỉ dám nghĩ thôi. Vực sâu Ma Uyên là khu vực săn bắn của Đại Ma, không phải nơi nàng có thể bén mảng.
Trong Ma tộc, số lượng Đại Ma cũng rất ít.
Hiện trường có khoảng vài ngàn Ma tộc, cơ bản đều là ma cấp trung và cấp thấp.
Phân loại Ma tộc rất đơn giản, thô bạo: Địa vị thấp nhất là ma tạp chủng, sau đó lần lượt là ma cấp thấp, ma cấp trung, ma cấp cao, ma lợi hại nhất được gọi là Đại Ma.
Lúc này, trong không khí thoang thoảng hơi thở bất an, xao động. Các đệ tử mới xì xào bàn tán.
“Là hơi thở của Đại Ma.”
“Đại Ma sắp giá lâm!”
Cảm giác xao động lan tỏa như sóng biển trong đám đông. Ngay cả Tang Huỳnh, một ma tạp chủng có giác quan chậm chạp, cũng cảm thấy tim đập nhanh, phảng phất như một bóng ma cường đại nào đó bao trùm lấy trái tim.
Đến rồi!
Nàng theo bản năng ngẩng đầu, liền thấy ba đạo ma ảnh hạ xuống từ trên trời. Con ma ở giữa đáp xuống chiếc ghế Ma Long kia. Theo hắn ngồi xuống, tiếng hít vào vang lên liên tục.