Trường thi là một không gian độc lập, bốn phía là vách núi, mặt đất lơ thơ cỏ dại và hoa.
Tang Huỳnh nhìn quanh, trống trải, không thấy tâm ma đâu.
Chẳng lẽ tâm ma tàng hình?
Đang suy nghĩ, trước mặt nàng hiện ra một bộ bàn ghế và một gã đàn ông hói đầu bụng phệ. Ông ta lật qua loa tập hồ sơ trong tay, đập bàn rầm rầm.
“Tang Huỳnh, bản kế hoạch này của cô không đạt yêu cầu, viết lại cho tôi!”
“Còn 500 trang PPT nữa, sao vẫn chưa làm xong?”
“Tháng này cô không muốn nhận tiền thưởng à?”
Đúng, đúng, đúng!
Chính là gã này!
Tâm ma quả nhiên hiểu nàng!
Vừa nghe đến kế hoạch với PPT, Tang Huỳnh đã thấy nhói tim, còn đáng sợ hơn cả làm nằm vùng ở Ma giới! Nàng trợn mắt trắng dã, sắp suy sụp đến nơi.
Bỗng nhiên, gã hói đầu kêu thảm: “Cái gì thế này!”
Một cái xác khô từ trên cao rủ xuống, lắc lư trước mặt gã hói, như một miếng thịt khô hong gió.
Ông ta sợ hãi, ngã nhào khỏi ghế, tè ra quần.
Tang Huỳnh ngẩng đầu, nàng đang đứng ở cổng thành Ma Thành. Mà chủ quản lại bày một bộ bàn làm việc ngay cổng thành, trông lạc quẻ với Ma Thành tối tăm, ma mị, cứ như bị lỗi đồ họa trong trò chơi.
Hơn nữa, ông ta còn bị cái xác dọa cho tè dầm, bò lổm ngổm. Thấy cảnh này, Tang Huỳnh chỉ thấy sảng khoái, buồn cười.
… Không đúng.
Nàng đến đây để suy sụp, không phải để giải trí.
Nàng ngồi xổm xuống: “Chủ quản, ông mắng tôi thêm vài câu nữa đi?”
Chủ quản dưới gầm bàn ngẩng đầu, lại biến thành mặt của Lệnh trưởng lão: “Ngươi, tên gián điệp Tiên Minh kia, hôm nay ta sẽ vạch trần bộ mặt thật của ngươi!”
Xung quanh vang lên tiếng đồng nghiệp xì xào.
“Chủ quản bị sao vậy?”
“Chủ quản hình như phát điên rồi!”
“Có phải ông ta xem phim truyền hình bị nhập ma không?”
…
Tang Huỳnh ngẩng đầu, nàng lại quay về văn phòng kiếp trước, cảnh tượng lần này thì đúng rồi, nhưng chủ quản lại biến thành Lệnh trưởng lão. Ông ta vặn vẹo người, múa may tay chân với nàng: “Sao ta lại mắng ngươi chứ? Cục cưng bé nhỏ ~”
Tang Huỳnh: A, mắt tôi!
Hình ảnh lóe lên, lại biến thành cổng thành Ma Thành, chủ quản vẫn đang bò lổm ngổm dưới gầm bàn. Tang Huỳnh ôm bụng cười ngặt nghẽo.
Sao hai chuyện vốn đáng sợ, trộn lẫn vào nhau lại chẳng đáng sợ chút nào?
“Buồn cười quá, ha ha ha!”
Không biết tiếng cười của nàng đã kích hoạt chốt mở gì, cảnh tượng trước mắt bắt đầu rung chuyển. Lúc thì là Lệnh trưởng lão vặn vẹo trong văn phòng, lúc thì là chủ quản bò lổm ngổm trên đường Ma giới. Sự thay đổi nhanh chóng này tạo ra một tiết tấu kỳ lạ, Tang Huỳnh như đang xem một màn kỹ xảo đặc biệt, càng cười không dừng lại được.
“Mau, mau làm ta nghĩ đến chuyện buồn đi!”
Nàng gọi hệ thống Tiểu 6, Tiểu 6 kiểm tra ký ức của nàng, hét lên: “Nghĩ đến lúc ngươi bị bệnh đi, nghĩ đến bệnh viện.”
Chiêu này quả nhiên hiệu quả, hồi ức đau khổ nhất của Tang Huỳnh kiếp trước là sau mấy năm làm việc cật lực, phải vào bệnh viện, nằm trên giường bệnh chờ chết, u ám, tăm tối.
Nàng tưởng tượng mình nằm trên giường bệnh, vừa sắp nhập tâm, nhưng tâm ma không buông tha nàng. Trong phòng bệnh xuất hiện Lệnh trưởng lão vặn vẹo, chủ quản bò lổm ngổm, còn có xác khô thoắt ẩn thoắt hiện...
Tang Huỳnh: A a a!
“Ngươi có hiểu thế nào là tâm ma không hả!”
“Mấy thứ này không đáng sợ chút nào!”
“Thà để ta tự nghĩ còn hơn.”
“Không biết thì đừng có làm loạn!”
Sau một tràng “xả”, cảnh tượng hỗn loạn trước mắt biến mất, nàng quay lại trường thi. Vòng tay thông báo: [Kiên trì trong một nén nhang, thời gian hoàn thành, đã qua cửa thứ hai.]
Tang Huỳnh: !
Một nén nhang lại trôi qua nhanh như vậy!
Sao nàng lại qua cửa rồi a a a a!
Không được, nàng phải bỏ thi, không thể thi tiếp!
“Tiểu 6, chúng ta đi, không thi cửa cuối nữa.”
“Ta đột nhiên thấy hoa mắt chóng mặt, cảm giác sắp chết, thật sự không thể tham gia thi tiếp.”
Nàng quay người đi, vòng tay “chu đáo” nhắc nhở: