Tiếng đồng hồ tích tắc không ngừng vang lên, Trương Vũ đang chăm chú làm bài kiểm tra trong lớp học.
Nhưng bài kiểm tra này dường như không có điểm dừng. Bất kể hắn làm đến đâu, trả lời bao nhiêu câu hỏi đi chăng nữa, cũng không thể hoàn thành nó.
Vị trí ngồi của hắn ngày càng xa các bạn học xung quanh, dần dần đã không thể nhìn rõ bóng người ngồi phía trước, bóng tối sau lưng đang từng chút từng chút nuốt chửng lấy hắn.
Nỗi sợ hãi trong lòng hắn không ngừng dâng lên, mồ hôi chảy ròng ròng trên trán, bàn tay dần trở nên mềm nhũn, cả người mất hết sức lực.
Cho đến khi hắn cùng đống sách vở, bài kiểm tra trên bàn, toàn bộ rơi vào hố sâu không đáy phía sau, Trương Vũ mới giật mình tỉnh lại.
- Là mơ sao?
Trương Vũ âm thầm sợ hãi.
- Có vẻ như đây đều là ký ức trước kia của Trương Vũ.
Hắn xoa xoa trán, cảm thấy vô số ký ức rời rạc thuộc về Trương Vũ của thế giới này vẫn đang lượn lờ trong tâm trí.
Dù hiện tại đã nắm toàn quyền kiểm soát thân thể này, nhưng hắn vẫn chưa hoàn toàn dung nhập được toàn bộ ký ức của Trương Vũ trước đây. Nhiều chi tiết vẫn còn rất mơ hồ, cần hắn phải tập trung suy nghĩ mới có thể nhớ lại.
Đặc biệt là những ký ức liên quan đến nghi thức quái dị trên sân thượng mà hắn thấy ngày hôm qua. Chỉ cần Trương Vũ cố gắng hồi tưởng lại những sự kiện liên quan đến nghi thức đó, hắn liền cảm thấy chóng mặt, đau đầu, hoàn toàn không thể nhớ nổi đã xảy ra chuyện gì.
Hắn nhìn đồng hồ trên điện thoại, lúc này mới chỉ 5 giờ sáng. Hắn liền nằm xuống ngủ tiếp, nhưng nhận ra bản thân không cách nào có thể ngủ trở lại.
Có vẻ như việc thức dậy lúc 5 giờ sáng để đi học đã trở thành một bản năng của cơ thể này.
- Sao ta cứ cảm thấy tội lỗi nếu như ngủ tiếp vậy nhỉ?
Trương Vũ ngồi dậy, thầm nghĩ có lẽ đây là ảnh hưởng từ ký ức của chủ nhân cũ.
Sờ vào cái bụng đang lép kẹp, hắn quyết định rời khỏi giường, thầm nghĩ:
- Thôi vậy, đành đi học kiếm chút cơm ăn vậy.
Trong ký ức mà hắn sở hữu, ở Tung Dương cao trung có phục vụ ba bữa ăn mỗi ngày, mà tiền ăn của tháng này đã được hắn trả trước từ đầu tháng.
Với hoàn cảnh nợ nần ngập đầu như hiện tại, trong túi lại chỉ còn hơn 50 đồng, hắn tuyệt đối không có khả năng đi ăn ở ngoài.
Rời khỏi căn phòng nóng bức, xuyên qua con đường ngập nước thải, Trương Vũ hòa vào đám đông đang chen chúc trên xe buýt.
Trong không gian chật hẹp nồng nặc mùi mồ hôi lẫn mùi thức ăn, giữa tiếng điều hòa gầm rú trong vô vọng, Trương Vũ cảm giác mình như một hộp cơm bị ép bẹp dí, đang rung lắc dữ dội di chuyển vào trung tâm thành phố.
Sau một tiếng rưỡi và hai lần đổi xe, cuối cùng Trương Vũ cũng đặt chân tới trung tâm thành phố.
Vừa lau mồ hôi trên trán, hắn vừa nghĩ:
- Tại sao tên này không đăng ký học bán trú cho đỡ vất vả nhỉ?
- À, nhớ rồi, vì hắn không có tiền.
Nơi Trương Vũ vừa xuống xe trông khác hẳn với chỗ hắn đang sinh sống. Đây là khu trung tâm của thành phố, trước mắt hắn toàn là những tòa nhà cao tầng, đường phố sạch sẽ, rộng rãi, ngay cả không khí cũng trong lành hơn hẳn.
Những người qua lại trên đường, bất kể nam hay nữ, đều ăn mặc chỉnh tề, lịch sự.
Đi bộ một đoạn, hắn cuối cùng cũng trông thấy một cánh cổng lớn, trên đó viết: Cao Trung Tiên Đạo Cao Cấp Tung Dương.
Trên màn hình điện tử trước cổng trường, đang hiển thị danh sách các học sinh có điểm số cao trong kỳ thi tháng trước, bao gồm top 10 của cả ba khối.
Tung Dương cao trung là một ngôi trường cực kỳ coi trọng thành tích học tập.
Trong ngôi trường này, thành tích là tối thượng, mọi thứ đều xoay quanh điểm số.
Đa số các học sinh trong trường đều mang tư tưởng phân biệt điểm số một cách cực đoan.
- Ngươi điểm thấp như thế, thảo nào phải xếp hàng ở căng tin lâu như vậy.
- Ngươi được bao nhiêu điểm mà đòi ngồi chung bàn với bọn ta.
- Học bá phải thẳng tay chà đạp những học sinh kém cỏi thì mới đúng là tinh thần học đường.
Tất cả những câu nói kiểu này có thể bắt gặp bất kỳ đâu ở trong trường.
- Đây đúng là một thế giới của điểm số, địa ngục của những học sinh kém.
Trương Vũ thầm đánh giá.
Nhìn vào dòng chữ Trương Vũ – Hạng 10 khối 10 đang hiển thị trên màn hình điện tử, hắn thầm thở phào nhẹ nhõm:
- Còn may, ít ra ta vẫn được tính là học bá.
- Dù có vẻ danh bất xứng thực, nhưng ít nhất bây giờ hắn vẫn chưa bị lật tẩy, còn có thể sống tử tế thêm một thời gian nữa.
Trương Vũ nhanh chóng dựa theo ký ức mà tìm đến nhà ăn của Tung Dương cao trung.
Khi đến nhà ăn, hắn nhận thấy số lượng học sinh xếp hàng lấy đồ ăn rất đông, nhưng tất cả lại vô cùng yên tĩnh. Mọi người đều đang yên lặng xếp hàng, lặng lẽ lấy đồ ăn, rồi tìm chỗ ngồi xuống.
Một số học sinh thậm chí còn vừa ăn vừa đọc sách, tranh thủ học từng phút một.
Tìm một chỗ ngồi xuống, Trương Vũ vừa cắn bánh bao thì thấy một người ngồi xuống chỗ trống đối diện.
Đó là một cô gái có mái tóc đen dài, làn da trắng trẻo.
Trong đầu Trương Vũ rất nhanh hiện lên một cái tên: Bạch Chân Chân.
- Chính xác hơn phải nói là, Bạch Chân Chân – người đứng đầu bảng xếp hạng khối 10, cũng chính là nhân vật đứng trên đỉnh chuỗi phân cấp của khối 10 Tung Dương.
Nhìn đối phương đang húp cháo, Trương Vũ thầm nghĩ:
- Nàng có quan hệ thân thiết với tên Trương Vũ này sao?
- Có lẽ bởi vì cả hai đều nằm trong top 10 của khối, cho nên cũng sẽ thân thiết hơn những bạn học khác.
Theo những gì hắn biết, Bạch Chân Chân là kiểu người luôn khiến cho những người tiếp xúc với nàng cảm thấy lạnh lùng xa cách.
Khi Trương Vũ còn đang cố gắng lục lại ký ức về mối quan hệ giữa hắn và Bạch Chân Chân, đối phương đã mở miệng:
- Ăn xong thì đến khu vườn nhỏ, ta sẽ đợi ngươi ở đó.
Nhìn bóng lưng nàng rời đi, trong mắt Trương Vũ thoáng hiện lên vẻ khó hiểu.
Một lát sau, sau khi ăn uống no nê, hắn rời nhà ăn, đi đến khu vườn nhỏ phía sau trường.