Không Có Tiền Tu Tiên Cái Gì?

Chương 50: Đàm phán (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Một giờ sáng.

Sau khi hoàn thành công việc bảo an, Trương Vũ len lỏi qua dòng người trên tàu điện ngầm, rồi lại bắt xe buýt trở về căn phòng trọ ở ngoại thành.

Về phần tại sao một giờ sáng mà xe buýt, tàu điện ngầm vẫn đông nghịt người, thì là bởi vì một giờ sáng chính là giờ cao điểm ca đêm ở thành phố Tung Dương, rất nhiều người vẫn còn đang chen chúc đi làm.

Về đến nhà, tắm rửa qua loa một lượt, Trương Vũ liếc nhìn số dư tài khoản, trong lòng nghĩ ngợi có nên mua cái máy điều hoà hay không.

Dù sao thì trong tài khoản còn 8.300 đồng, mang lại cho hắn chút cảm giác dư dả.

Có điều, nghĩ đến chuyện chỉ còn hai tuần nữa là sang tháng mới, lúc ấy lại phải trả 15.000 đồng tiền lãi, khiến hắn không khỏi nhíu mày.

Hắn nhớ lại lời Bạch Chân Chân từng nói.

Trong lòng thầm lẩm bẩm:

- Hợp đồng với nhà trường sao?

Nếu ký hợp đồng mà mỗi tháng có thể nhận được một khoản trợ cấp kha khá, vậy thì không cần phải lo lắng chuyện nợ nần nữa.

Nhưng Trương Vũ hiểu rõ, nghĩ nhiều cũng vô ích; dù lần này biểu hiện lĩnh ngộ võ học ở triển lãm có tốt thế nào, hay hợp đồng với trường học có hấp dẫn ra sao, thì cuối cùng hắn vẫn phải dựa vào thiên phú cùng thực lực của mình.

Nghĩ vậy, hắn lấy ra viên thuốc bổ thần kinh mới mua ở tiệm văn phòng phẩm, nuốt vào.

Sau đó, hắn khoanh chân ngồi xuống giường, bắt đầu vận hành Chu Thiên Thải Khí Pháp, cảm nhận từng tia linh cơ trong thiên địa đang chậm rãi tràn vào cơ thể.

Mặc dù bởi vì tham gia khảo nghiệm Thiên Nhân Diễn Võ Đồ, cho nên hôm nay hắn đã hoán đổi chuyên tâm của Vũ Thư thành Thiên Vũ Luyện Tâm Quyết, dẫn đến Chu Thiên Thải Khí Pháp phải đợi 24 tiếng nữa mới có thể đổi lại.

Nhưng dù sao đạo tâm của hắn cũng chưa đạt tới cấp 3, Thiên Vũ Luyện Tâm Quyết tạm thời chưa thể tăng cấp, cho nên hắn vẫn tập trung tu luyện Chu Thiên Thải Khí Pháp để nâng cao pháp lực, chuẩn bị cho cuộc thi pháp lực sắp tới.

Mặc dù không thể tận dụng việc tu luyện để nhanh chóng tăng cấp Chu Thiên Thải Khí Pháp, nhưng dù sao môn công pháp này của hắn cũng đã đạt tới cấp 4, vì thế mà hiệu quả chiết xuất pháp lực do nó mang lại vẫn rất lớn.

Trương Vũ cứ lặng lẽ ngồi thổ nạp như vậy suốt một đêm.

...

Rạng sáng hôm sau.

Vừa bước vào lớp, Trương Vũ đã phát hiện không khí trong lớp hôm nay khác hẳn mọi khi.

Thông thường mà nói, ở Tung Dương cao trung, phần lớn học sinh mỗi ngày đều tập trung vào việc học và tu luyện, hiếm khi dành thời gian quan tâm đến các học sinh khác.

Ngay cả các bạn học cùng lớp, cũng có khi mấy tháng chẳng buồn nói chuyện với nhau một câu.

Những học sinh không quá nổi bật như Trương Vũ, mỗi lần bước vào lớp học thường sẽ chẳng có ai để ý.

Mà cũng chỉ có loại người như Triệu Thiên Hành thì mới luôn nghĩ rằng mỗi lần mình bước vào lớp đều sẽ bị người khác chú ý.

Nhưng hôm nay thì khác, Trương Vũ rõ ràng cảm nhận được rằng ngay khi hắn vừa bước vào lớp, thỉnh thoảng lại có bạn học khác len lén nhìn trộm hắn.

Trương Vũ vừa ngồi xuống, Chu Thiên Dực liền vỗ vai hắn, nói:

- Tin ngươi được Kim Đan Chân Nhân thu làm đồ đệ đã lan khắp lớp rồi.

- Hình như là đám người hôm qua đi triển tranh cùng Tiền Thâm nói.

Nghe vậy, Trương Vũ chỉ cười ha hả.

- Trong lớp bắt đầu lan truyền tin tức về ta rồi sao? Vậy thì cứ để bọn họ tiếp tục lan truyền đi.

Bị ép khổ tu mỗi ngày, thỉnh thoảng được nghe người khác bàn tán sau lưng về thành tích của mình cũng coi như một niềm vui hiếm hoi.

Nhưng rồi hắn bỗng nhếch mép, nghĩ đến một phiền toái.

Hôm qua, Lý Tuyết Liên đã gọi hắn vào phòng họp riêng để từ chối việc nhận hắn làm đệ tử.

Điều đó có nghĩa là rất nhiều người vẫn chưa biết việc, hắn thật ra đã bị Kim Đan Chân Nhân từ chối nhận làm đệ tử.

- Thôi kệ, mặc họ đi, chắc ít bữa nữa mọi chuyện cũng sẽ lắng xuống thôi.

Trương Vũ nhắm mắt lại, tiếp tục vận hành Chu Thiên Thải Khí Pháp, thổ nạp linh cơ.

Những lời bàn tán của các bạn học đối với hắn cũng chỉ như gió thoảng qua tai mà thôi.

Mục tiêu chính của hắn lúc này vẫn là dốc toàn lực nâng cao pháp lực, chuẩn bị cho cuộc thi pháp lực toàn thành phố.

Có điều, lần này Trương Vũ chưa kịp thổ nạp được bao lâu thì đã bị chủ nhiệm lớp Tô Hải Phong gọi ra ngoài.

Trương Vũ vẫn còn nhớ, lần trước hắn bị Tô Hải Phong gọi lên văn phòng nói chuyện, chính là ngày thứ ba Trương Vũ mới đặt chân tới thế giới này.

Khi đó, hắn vẫn chưa hiểu rõ về Tung Dương cao trung cũng như các lão sư ở đây. Thậm chí, lúc đầu hắn còn lầm tưởng Tô Hải Phong là một lão sư tốt, biết quan tâm giúp đỡ học sinh nghèo.

Nhưng giờ đây, khi theo sau Tô Hải Phong bước ra khỏi lớp học, Trương Vũ đã cảm nhận rõ rệt áp lực đáng sợ toát ra từ vị lão sư chủ nhiệm lớp chọn kiêm chủ nhiệm khối này.

Chỉ thấy Tô Hải Phong đi tới đâu, nơi đó sẽ lập tức im phăng phắc, không khí căng thẳng đến nghẹt thở, nhiều học sinh sợ đến run rẩy.

Tiền Thâm chẳng dám nhúc nhích, ngồi yên lặng thở đều. Triệu Thiên Hành, vừa mới đứng dậy định ra ngoài đi vệ sinh, liền vội vàng ngồi phịch xuống ghế, cầm lấy quyển sách giả vờ chăm chú học bài. Ngay cả Bạch Chân Chân cũng ngồi ngay ngắn nghiêm chỉnh, mắt dán chặt vào cuốn sách giáo khoa trước mặt.

Thần kinh mọi người đều căng như dây đàn, chỉ cầu mong ánh mắt Tô Hải Phong đừng dừng lại ở chỗ mình.

Tô Hải Phong, lão sư chủ nhiệm khối 10 của Tung Dương cao trung, cũng là tác giả bài luận nổi tiếng “Luận về triển vọng ứng dụng điện giật trong giáo dục cao trung”. Một người đàn ông mà khiến cho chó khi gặp phải cũng sẽ giả vờ cúi xuống xem vài trang sách.

Trương Vũ cứ thế theo sau ông ta tới văn phòng, thấy vị ma vương này quay sang cười nhạt rồi hỏi:

- Nghe nói Tinh Hỏa Chân Nhân muốn thu ngươi làm đệ tử?

Trương Vũ vốn cũng không có ý định che dấu trường học về việc mình không được nhận làm môn hạ của Kim Đan Chân Nhân. Dù sao thì chuyện thu nhận đồ đệ cũng chỉ là lời đồn thổi, rất dễ bị vạch trần, đến lúc đó nếu mà hắn lỡ nói dối thì lại thành ra bất lợi cho bản thân.

Vì thế, hắn thành thật trả lời:

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)