Không Có Tiền Tu Tiên Cái Gì?

Chương 5: Phỏng vấn (5)

Chương Trước Chương Tiếp

Gió đêm thổi nhẹ, khiến những ngọn nến khẽ lay động, ánh lửa theo đó chập chờn như những linh hồn vất vưởng.

Con Búp Bê rách với đôi mắt đen được may bằng cúc áo vẫn đang trừng trừng nhìn hắn.

Hắn cố gắng nhớ lại những chuyện đã xảy ra, nhưng càng cố, đầu hắn lại càng đau nhức như muốn nổ tung.

Không khí xung quanh dần trở nên lạnh lẽo. Trương Vũ ôm lấy đầu, cảm giác mọi thứ xung quanh như đang điên cuồng xoay quanh mình.

Đến khi hắn lấy lại được một chút ý thức, thì đã thấy mình rời khỏi sân thượng, đi về trước cửa phòng.

Liếc qua tờ giấy đòi tiền thuê nhà dán ngoài cửa, hắn chỉ khẽ nhíu mày rồi lặng lẽ đẩy cửa bước vào. Trước mắt hắn chỉ có một chiếc giường cùng một cái bàn.

- Đây là phòng của mình sao?

Trương Vũ khẽ lẩm bẩm, trong lòng không khỏi có chút thất vọng.

Cảm nhận mồ hôi dinh dính trên cơ thể cùng cái nóng hầm hập xung quanh, Trương Vũ theo bản năng tìm điều khiển điều hòa, nhưng rồi hắn lập tức nhớ ra, trong phòng này không có điều hòa.

Hắn liền định đi tắm, nhưng khi mở vòi thì chỉ có tiếng cạch cạch khô khốc vang lên, nước cũng đã bị cắt.

Trương Vũ ngồi phịch xuống giường, vẻ mặt đầy bất lực.

- Sao ta xuyên không lại xui xẻo như vậy.

- Cho dù thế giới này thật sự có tiên nhân thì sao chứ? Sống kiểu này thì thà ở lại trái đất còn hơn.

Ánh mắt hắn lướt qua bức tường đối diện, phát hiện trên đó dán đầy những giấy khen, từ tiểu học đến sơ trung, từ lớp 1, lớp 2, lớp 3... cho đến lớp 9. Thì ra chủ nhân cũ của thân xác này năm nào cũng là học sinh đứng đầu khối.

Nhìn đống giấy khen, những ký ức về một học sinh chăm chỉ, học hành giỏi giang, thành tích nổi bật bắt đầu ùa về trong đầu Trương Vũ.

Hiện tại, hắn đang theo học tại Tung Dương cao trung, đó là một trong những trường cao trung trọng điểm của thành phố Tung Dương.

Trí nhớ từng chút từng chút một hiện ra, ánh mắt Trương Vũ cũng dần sáng lên:

- Ở Côn Khư này, chỉ cần thi đỗ vào đại học danh tiếng là có thể Trúc Cơ, gia nhập các tông môn lớn là có thể Kết Đan, tu vi càng cao thì có thể leo lên tầng càng cao, hưởng càng nhiều phúc lợi của kỹ thuật Tiên Đạo mang lại. Đến lúc đó, việc sống đến vài trăm tuổi cũng không thành vấn đề.

Nghĩ đến đây, hắn đột nhiên cảm thấy việc xuyên đến thế giới này hình như cũng không quá tệ.

Ngay lúc Trương Vũ còn đang mơ mộng, bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên.

- Alo?

- Xin chào quý khách Trương Vũ, khoản vay của quý khách trên nền tảng của chúng ta đã quá hạn 3 ngày rồi...

Cúp máy xong, hắn liền mở hộp thư đến, bên trong dày đặc toàn là những tin nhắn nhắc nhờ trả nợ. Toàn bộ đều là các khoản vay đã quá hạn của Trương Vũ trước đây.

Cùng lúc đó, những ký ức liên quan đến việc vay mượn cũng ùn ùn kéo vào tâm trí hắn.

- Tên này trước khi vào cao trung đã bắt đầu vay tiền để học thêm. Sau khi vào được Tung Dương cao trung, lại tiếp tục vay tiền để theo kịp trình độ đám học bá trong lớp, ngày đêm ăn thuốc, học tập, ép bản thân khai thác ra hết tiềm lực. Kết quả là tiền thì nợ ngày càng nhiều, còn tiềm lực thì bị bào mòn sạch sẽ.

- Đây là dùng tiền để trở thành học bá sao.

- Số tiền hắn vay nợ nhiều đến nỗi mẹ hắn cũng không chịu nổi nữa, cuối cùng phải bỏ hắn ra đi.

Trương Vũ âm thầm tính toán các khoản nợ đã quá hạn, càng tính, sắc mặt của hắn càng tái. Đến khi con số cuối cùng hiện lên trong đầu, mồ hôi cũng bắt đầu rịn ra trên trán.

Tính cả tiền lãi phải trả, tổng cộng hắn đã nợ hơn 700 ngàn.

Hắn mở ứng dụng ngân hàng, nhìn lại số dư trong tài khoản của mình, chỉ còn đúng 56 đồng.

- Bảy trăm ngàn!? Má nó chứ!

Trương Vũ đập mạnh tay xuống giường, nghiến răng tức giận:

- Ở Côn Khư này, cho dù là một học sinh đã tốt nghiệp cao trung thì cũng không nợ nhiều như thế!

- Bảo sao tên này lại tìm đến mấy cái nghi thức nhảm nhí kia. Thì ra hắn là một con nợ đã cùng đường mạt lộ, đang cố bấu víu vào chút hy vọng mong manh mờ mịt.

- Tên này tiêu tiền thì sướng rồi, chỉ có ta là khổ vì phải gánh nợ cho hắn.

Ngay lúc đó, đèn trong phòng đột ngột tắt phụt, bóng tối lập tức bao trùm cả căn phòng.

Trương Vũ bật công tắc mấy lần, rồi lại nhìn sang mấy căn hộ xung quanh, sau đó hắn liền xác định một chuyện, phòng của hắn đã bị cắt điện.

- Chết tiệt...

Trương Vũ thầm mắng một tiếng.

- Sáng mai ngủ dậy mà có thể quay về trái đất thì tốt biết mấy.

Mang theo suy nghĩ ấy, Trương Vũ cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ trên chiếc giường lẻ loi giữa căn phòng tối om, oi bức.

Mà lúc này, ký hiệu ở lòng bàn tay hắn, giờ đã bị màu đen phủ kín một phần mười.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)