Thế nhưng, vừa trải qua quá trình rèn luyện đạo tâm trong Diễn Võ Đồ, giờ là lúc tinh thần hắn mạnh mẽ nhất, gan cũng lớn hơn bao giờ hết.
Ngay sau đó, những lời tranh luận bắt đầu nổi lên nhiều hơn.
Có người phản đối:
- Không đúng! Trong đó rõ ràng ẩn chứa một bộ đao pháp!
Người khác lại chế giễu:
- Các ngươi mù hết rồi à? Đó là một bộ chỉ pháp!
Bạch Chân Chân khẽ cau mày, bởi vì trong mắt nàng, nó lại là một bộ kiếm pháp.
Rõ ràng, khi Trương Vũ vừa ăn vừa lĩnh hội võ học, thì cũng đã có ngày càng nhiều học sinh hoàn tất quá trình lĩnh ngộ Diễn Võ Đồ.
Nghe tiếng tranh cãi mỗi lúc một nhiều, Luyện Thiên Cực dứt khoát quay sang hỏi:
- Lý nữ sĩ, xin hỏi rốt cuộc trong Diễn Võ Đồ kia ẩn giấu môn võ công gì?
Thấy ánh mắt mọi người đổ dồn về phía mình, Lý Tuyết Liên mỉm cười đáp:
- Ta không thể nói cụ thể là môn võ công nào.
- Nhưng ta có thể nhắc nhở một điều: Diễn Võ Đồ vốn có chỗ huyền diệu riêng. Nếu có ai trong các ngươi lĩnh hội và luyện thành, nó sẽ tự động hiện ra dấu hiệu cho thấy điều đó.
Mọi người lúc này mới hiểu ra, điều này có nghĩa là, nếu có người có thể luyện thành võ công trong Diễn Võ Đồ, thì chính bức tranh sẽ tự hiển thị dấu hiệu xác nhận.
Nghe đến đây, Luyện Thiên Cực không chút do dự, liền bước lên phía trước.
Là học sinh đến từ Tử Vân cao trung, xưa nay Luyện Thiên Cực luôn có tự tin tuyệt đối vào năng lực của bản thân. Trải qua khảo nghiệm đạo tâm vừa rồi, sự tự tin của hắn càng bùng phát mạnh mẽ, giờ này đã đạt đến đỉnh điểm. Giờ phút này, hắn lập tức xuất thủ thi triển bộ chưởng pháp vừa mới lĩnh hội được từ Diễn Võ Đồ.
Khi hắn ra tay, từng đợt âm thanh xé gió vang lên, kình lực mạnh mẽ, sát khí trào ra từ cơ thể như thể muốn đánh tan bức tranh trước mắt.
Từ xa, Triệu Thiên Hành vẫn đang âm thầm quan sát, bất giác trong lòng dâng lên một nỗi thán phục lẫn khiếp sợ.
- Cường độ nhục thể thật kinh người! Chưởng pháp cũng quá khủng khiếp, môn võ công này rất thích hợp dùng trong sát phạt chiến đấu.
Dù sức mạnh thể chất của Luyện Thiên Cực thuộc hàng xuất sắc trong số các học sinh khối 10, nhưng có mặt ở đây lúc này lại có không ít những người đã tốt nghiệp cao trung từ lâu. Vì thế, điều khiến họ kinh ngạc không phải là sức mạnh mà Luyện Thiên Cực phô bày ra, mà họ bất ngờ về khả năng thuần thục một môn võ học mà hắn mới chỉ lĩnh ngộ ít phút trước.
Có người không kìm được tán thán:
- Đây là bộ chưởng pháp mà hắn mới ngộ ra từ Diễn Võ Đồ sao? Từng chiêu từng thức đều thuần thục như vậy, học bá của Tử Vân cao trung quả nhiên là thiên tài trong thiên tài!
Thế nhưng, sau khi Luyện Thiên Cực hoàn tất bộ chưởng pháp, Diễn Võ Đồ lại không có bất kỳ phản ứng nào.
- Sao có thể như vậy?
Luyện Thiên Cực không tin nổi điều này, hét lên:
- Rõ ràng ta đã luyện thành bộ võ học này, sao lại không có phản ứng?
Tiền Thâm cười khẽ, tiến tới trước mặt Luyện Thiên Cực:
- Ta đã nói rồi, đây là một bộ cước pháp.
Nói đoạn, hắn bước tới trước diễn võ đồ, thi triển lại toàn bộ võ học mà hắn đã lĩnh ngộ được. Dù không dứt khoát, nhẹ nhàng như Luyện Thiên Cực, nhưng động tác của hắn cũng rõ ràng, thuần thục như người đã luyện tập lâu ngày.
Bạch Chân Chân cau mày nhìn một màn ấy, thầm nghĩ:
- Lại là một môn võ học luyện thể? Chuyên dùng để rèn luyện đôi chân?
Khi Tiền Thâm hoàn thành chiêu thức cuối cùng, bức tranh Thiên Nhân Diễn Võ Đồ vẫn như cũ, không hề có chút phản ứng nào.
- Sao lại như vậy?
Giống như Luyện Thiên Cực, Tiền Thâm cũng lộ ra vẻ khó tin, nhìn chằm chằm vào bức tranh.
Sau đó, lần lượt có nhiều học sinh khác bước lên biểu diễn phần võ học mà họ lĩnh ngộ được.
Tổng cộng mười hai người, bao gồm cả Luyện Thiên Cực và Tiền Thâm, lần lượt thể hiện đủ các loại võ công: quyền, chưởng, cước, chỉ, trảo, đao, kiếm, thương, côn, tất cả là chín bộ võ học.
Thế nhưng, suốt từ đầu đến giờ, không một ai có thể khiến cho bức diễn võ đồ có chút động tĩnh nào.
Luyện Thiên Cực không nhịn được, quay sang hỏi Lý Tuyết Liên:
- Lý nữ sĩ, nhiều người diễn luyện như vậy, chẳng lẽ thật sự không có một ai thành công?
Lý Tuyết Liên không trả lời, chỉ khẽ lắc đầu, trong ánh mắt dường như ẩn hiện chút thất vọng.
Đúng lúc này, Bạch Chân Chân chậm rãi bước lên. Dưới ánh nhìn của mọi người, nàng dùng ngón tay thay kiếm, bắt đầu diễn luyện một bộ kiếm pháp.
Mỗi chiêu mỗi thức đều sắc bén vô song, có thể nói là đã đạt đến trình độ thành thạo như người từng khổ luyện lâu ngày. Nhưng vì trước đó đã có hai người từng thi triển kiếm pháp mà không tạo ra được phản ứng gì từ bức tranh, nên người xem cũng không mấy hứng thú.
Không ngờ, sau khi thi triển xong kiếm pháp, Bạch Chân Chân lại đổi thế, dùng tay làm đao, tiếp tục thi triển một bộ đao pháp.
Rồi đến quyền pháp, chưởng pháp, cước pháp...
Triệu Thiên Hành kinh ngạc nói:
- Bạch Chân Chân đã học hết tất cả các bộ võ học mà những người khác vừa biểu diễn sao?
Luyện Thiên Cực cau mày nhìn một màn này, thầm nghĩ:
- Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, nàng ta lại có thể nhìn một lần rồi bắt chước toàn bộ chiêu thức của người khác? Đây chắc hẳn là học bá của một cao trung trọng điểm nào đó?
Tiền Thâm đứng bên cạnh cũng không khỏi trầm ngâm. Một mặt khâm phục năng lực của Bạch Chân Chân, một mặt lại không ngừng nghi hoặc:
- Thi triển toàn bộ chín bộ võ học một lượt, liệu có thật sự hữu dụng không?
Ngay lúc ấy, giữa ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người, nam tử trong bức họa thiên nhân diễn võ bất ngờ chuyển động, ánh mắt mỉm cười nhìn về phía Bạch Chân Chân. Trên bức tranh, hai chữ hiện lên rõ ràng:
Không tệ.