Ở Nhạc Kim Thành, Tiết Vũ nhìn chằm chằm vào hóa đơn đang không ngừng tăng lên theo từng nhịp hô hấp của bọn họ, trong lòng dâng lên cảm giác đau đớn khó tả.
Ở một bên khác, Trương Vũ cùng Bạch Chân Chân dạo bước trong khu bảo tồn rợp bóng cây, trước mắt là cánh rừng bạt ngàn vô tận. Bầu không khí yên bình nơi đây khiến lòng họ dần dần lắng lại.
Hít lấy luồng oxy từ bình dưỡng khí, Trương Vũ không khỏi cảm thán:
- Lần đầu tiên tới đây, ta không mang theo bình dưỡng khí, mỗi lần hít thở đều phải thật cẩn thận, sợ lãng phí dù chỉ một giây. Lúc đó, ta nào có tâm trí mà ngắm cảnh đẹp nơi này?
Bạch Chân Chân khẽ gật đầu, chậm rãi bước đi trên con đường nhỏ giữa rừng, ánh trăng rọi xuống khiến bóng cây càng thêm tĩnh mịch, sâu lắng. Lúc này, nàng mới cảm thấy bản thân thực sự thả lỏng, một cảm giác hiếm hoi mà đã từ rất lâu rồi nàng không được trải nghiệm.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây