Không Có Tiền Tu Tiên Cái Gì?

Chương 43: Kinh hãi cùng đạo tâm (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Ngay khi ý nghĩ đó vừa xuất hiện trong đầu, Tiền Thâm bỗng mở bừng hai mắt, nhìn về phía bức Diễn Võ Đồ trước mắt, hắn giường như đã ngộ ra điều gì đó.

...

Trong khu triển lãm tranh, vị tổng giám đốc chi nhánh Tung Dương chăm chú lắng nghe những phân tích của Lý Tuyết Liên, gật đầu tán đồng:

- Sự biến hóa trong tư tưởng, không thể tách rời khỏi sự biến động của thời đại.

Hắn suy nghĩ rồi nói tiếp:

- Chẳng hạn như trong xã hội bây giờ, ai ai cũng phải vay mượn để sống, liệu điều đó có được thể hiện trong khảo nghiệm của Diễn Võ Đồ hay không?

- Tất nhiên là có rồi.

Lý Tuyết Liên gật đầu xác nhận:

- Có một học sinh phải đối mặt với khoản nợ khổng lồ trong khảo nghiệm. Kết quả là, tên học sinh đó đã sinh ra một loại tư tưởng nợ xấu.

...

Trên bầu trời, mây đen đang tích tụ, sấm sét ẩn hiện, thiên lôi gào thét như đang muốn đòi nợ.

Bạch Chân Chân hoảng hốt, co rúm người, ngồi xuống, run rẩy hét lớn:

- Chờ đã! Ta sẽ trả mà!

- Ta sẽ trả thật mà!

- Đừng đánh ta!

Nàng vội vàng mở ra điện thoại, kiểm tra tài khoản, muốn xem mình còn nợ bao nhiêu, liệu có thể xoay xở để trả hay không.

- Tám trăm ngàn?!

Mới là nền tảng vay đầu tiên đã khiến lòng nàng trĩu nặng.

Nền tảng thứ hai: 1,2 triệu...

Cơn lạnh chạy dọc sống lưng.

2 triệu... 5 triệu... 8 triệu...

Theo từng con số hiện lên trong đầu, tổng khoản nợ của nàng cũng không ngừng phình to. Cánh tay cầm điện thoại dần buông thõng, run rẩy.

Nợ tới 8 triệu! Với một học sinh cao trung mà nói, tinh thần chưa bị sụp đổ coi như đã có ý chí kiên cường.

Bạch Chân Chân bỗng nằm vật xuống đất, ngửa mặt nhìn lên bầu trời đầy sấm sét, hét lớn:

- Có bản lĩnh thì đánh chết ta đi!

- Đánh chết ta thì tám triệu cũng theo ta mà hóa thành mây khói!

Thấy sét vẫn chưa đánh xuống, nàng lại nói tiếp:

- Ngươi hoặc là đánh chết ta, tám triệu cũng tiêu tan như tro bụi...

- Hoặc là giới thiệu cho ta một công việc để làm, ta sẽ kiếm tiền trả nợ cho các ngươi!

Thiên lôi dần tan, bức tranh Thiên Nhân Diễn Võ Đồ lại hiện ra trước mắt nàng.

Nhìn thấy bóng người đang luyện võ bên trong bức tranh, trong lòng Bạch Chân Chân có chút minh bạch.

...

Trên sân triển lãm, Lý Tuyết Liên nhẹ giọng cảm khái:

- Cho dù là tư tưởng buông xuôi, hay tư tưởng nợ xấu, tất cả cũng chỉ là biện pháp tạm thời để những học sinh này chống lại áp lực do Thiên Nhân Diễn Võ Đồ tạo ra mà thôi. Mặc dù có thể ma luyện đạo tâm cùng ý chí, nhưng muốn biết tương lai bọn họ có thể đạt được thành tựu như thế nào, thì vẫn phải xem ngộ tính của mỗi người.

- Dù sao khảo nghiệm đạo tâm này cũng chỉ là cửa ải đầu tiên của Thiên Nhân Diễn Võ Đồ mà thôi.

- Kế tiếp mới thật sự là giai đoạn lĩnh ngộ.

- Còn sau khi lĩnh ngộ được rồi, có thể luyện thành hay không, thì lại là chuyện khác.

Vị tổng giám đốc gật đầu. Hắn hiểu, vượt qua nỗi sợ của bản thân, lĩnh ngộ võ học, luyện thành võ đạo, đây chính là ba cửa ải của Thiên Nhân Diễn Võ Đồ.

Hắn hỏi:

- Trong số những người ở đây, có bao nhiêu người thật sự có thể luyện thành môn võ công này?

Lý Tuyết Liên nhìn đám học sinh phía trước, khẽ lắc đầu:

- Chỉ sợ muốn tìm được một người như vậy, cũng là điều quá xa vời.

...

Khi Trương Vũ thấy thân ảnh trong Diễn Võ Đồ dần hiện ra, nhìn thấy người kia bắt đầu diễn luyện một bộ quyền pháp, hắn đột nhiên cảm thấy lạnh toát sống lưng.

Một giọng nói bỗng vang lên:

- Xin tuân thủ nghi thức đã ước định. Hãy nỗ lực hoàn thành nguyện vọng. Không được trì hoãn, lười biếng. Đếm ngược: 10.

Trương Vũ sửng sốt:

- Khoan đã! Ta đang cố gắng lĩnh hội võ công mà! Đây chẳng phải là đang học tập sao?

Nhưng cỗ hàn ý kia không hề đáp lại hắn, chỉ lạnh lùng tiếp tục đếm ngược.

- Xin tuân thủ nghi thức ước định, nỗ lực hoàn thành nguyện vọng, tuyệt đối không được lười biếng trì hoãn. 9.

- Xin tuân thủ nghi thức ước định, nỗ lực hoàn thành nguyện vọng, tuyệt đối không được lười biếng trì hoãn. 8.

Trương Vũ bó tay, đành phải ngồi xuống thổ nạp, xem liệu có thể khiến cái thằng này ngậm miệng lại hay không.

Khi hắn bắt đầu thổ nạp, luồng hàn ý kia cũng dần dần tiêu tán, tiếng đếm ngược cũng dừng lại.

- Đồ thiểu năng...

Vừa thổ nạp vừa thầm rủa cái nghi thức kỳ quái này, Trương Vũ bỗng cảm thấy một luồng hàn ý mãnh liệt khác lại dâng lên từ sâu trong cơ thể.

- Xin tuân thủ nghi thức ước định, nỗ lực hoàn thành nguyện vọng, tuyệt đối không được lười biếng trì hoãn. 10.

Nghe thấy tiếng đếm ngược lại bắt đầu, Trương Vũ lập tức chấn động.

- Không đúng... Ta đang nghiêm túc tu luyện mà.

- Sao lại bắt đầu đếm rồi?

- Cái nghi thức thiểu năng này bị lỗi rồi sao?

Trương Vũ dứt khoát ngừng vận công để thử xem chuyện gì đang xảy ra, ai ngờ hàn ý vẫn không biến mất, mà tiếng đếm ngược lại bất ngờ xuất hiện thêm một cái mới.

Trong đầu vang vọng hai giọng nói luân phiên đếm ngược, Trương Vũ rốt cuộc cũng dần hiểu ra chuyện gì đang diễn ra.

- Có hai cái đếm ngược?

- Chẳng lẽ, trong đó có một cái là giả?

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)